CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 584

bột dọn. Dưới căn hầm, mặt các bộ trưởng trông như mặt xác chết. Bên
kia sông, tiếng đại bác, tiếng liên thanh vẫn vang rền không ngớt...

Đến giữa trưa Đmitri Xtêpanôvits thở ì ạch ra mở cửa sổ, vì không

sao ngồi được lâu hơn nữa trong đám khói thuốc lá xanh dày đặc trong
phòng. Ngoài phố không còn thấy một thương binh nào nữa. Đã có
nhiều nhà mở cửa sổ, và sau tấm rèm có một con mắt dòm ra hay một
gương mặt lo âu thấp thoáng. Ở các cửa ra vào thỉnh thoảng có một cái
đầu ló ra, rồi biến mất. Có vẻ như thể bọn bolsêvik đi hết rồi thì phải...
Thế nhưng tiếng súng dồn dập bên kia sông là thế nào?.. Chao ôi, nóng
ruột quá chừng!

Bỗng kỳ diệu thay, từ sau góc phố hiện ra một viên sĩ quan chân dài

mặc một chiếc áo xẻ tà lưng trắng phau như tuyết: hắn dừng lại một
giây rồi bước đi giữa lòng phố, thanh kiếm dài va lách cách vào thân
ủng. Trên vai hắn, đôi lon vàng lấp lánh dưới nắng ban trưa như ánh
hào quang diễm phúc của chế độ cũ...

Có một cái gì đã bị quên lãng từ lâu chợt ngoi ngoi lên trong lòng

Đmitri Xtêpanôvits. Ông có cảm giác như vừa sực nhớ ra điều gì, phẫn
uất lên vì một chuyện gì không rõ. Với một động tác nhanh nhẹn không
ngờ, ông nhô hẳn người ra ngoài cửa sổ và chồm về phía viên sĩ quan
hô to:

- Quốc hội lập hiến vạn tuế!

Viên chuẩn úy lập tức nháy mắt về phía cái mặt phương phi của bác

sĩ và trả lời, vẻ bí hiểm:

- Rồi hẵng hay...

Từ khắp các khung cửa sổ đều có người chồm ra gọi í ới, hỏi tới tấp:

- Ngài sĩ quan ơi... Thế nào rồi? Thành phố chúng tôi đã được chiếm

lĩnh chưa? Bọn bolsêvik đã đi hết chưa?

Đmitri Xtêpanôvits đội chiếc mũ lưỡi trai trắng vào, cầm lấy chiếc

can, ngắm mình trong gương rồi ra phố. Ngoài phố người đổ ra tuồn
tuồn như đi xem lễ về. Và vừa hợp cảnh, đâu đấy có những quả chuông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.