CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 620

- Để cho Đức đến là thế nào? Chả để thằng nào đến cả!

- Các trạm gác của mày ở đâu? Chúng tao đi cả đêm chẳng gặp một

tay nào... Tại sao quân đội lại bị dồn vào bị?

- Làm gì mà thét lác ghê thế? Làm thế chó nào biết được quân Đức ở

đâu đến?... Thảo nguyên rộng như thế...

- Chỉ tại mày, đồ khốn nạn!

- Ơ kìa, ơ kìa...

- Tại mày hết!

- Đừng hòng động đến tao!

Trong căn nhà lập tức ắng lặng đi. Những người đứng quanh bàn

giãn ra. Có tiếng vật nhau huỳnh huỵch, tiếng thở hổn hển. Một bàn tay
cầm súng lục vung cao lên. Mấy bàn tay khác vội giữ lấy. Một tiếng
súng nổ, Katya bịt tai, nằm vật xuống gối. Vữa trên trần rơi lộp bộp. Và
tiếng người lại nhao nhao lên, lần này nghe rất vui vẻ. Đại tá
Pêtritsenkô đứng dậy, cái mũ lông cừu gần chạm tới trần, và khệnh
khạng bước ra đường cùng với một lũ anh chị.

Ngoài cửa sổ bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Bọn Makhnô lên yên ngựa,

nhảy lên các xe tatsanka. Roi quất đen đét, trục bánh xe kêu ken két,
tiếng chửi rủa ầm ĩ. Căn nhà trống hẳn đi, và bây giờ Katya mới hiểu
tại sao nảy giờ nàng không trông thấy người nói giọng lanh lảnh hách
dịch. Đó là một người rất nhỏ bé. Hắn ngồi bên bàn, lưng quay về phía
Katya, hai khuỷu ta chống lên một tấm địa đồ.

Mái tóc dài, sợi thẳng, màu hạt dẻ buông xuống đôi vai hẹp như vai

thiếu niên mới lớn. Cái áo dạ đen thắt ngang dọc những nịt da, ở thắt
lưng đeo hai khẩu súng lục và một thanh gươm, hai chân đi đôi ủng
bảnh bao có cựa bắt chéo vào nhau ở dưới ghế. Cái đầu lắc lắc làm cho
những món tóc bóng nhẫy tuột xuống vai, hắn viết lia lịa, ngòi bút bắn
mực ra tung tóe và cào rách cả giấy. Từ ngoài sân, lão mu-gích ban nãy
đã nhường giường cho Katya rón rén bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.