CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 631

không bao giờ chịu ứng chiến một trận quyết định, họ vừa reo hò, huýt
sáo, vừa bắn vừa chạy tán loạn trên lưng ngựa và trên xe tatsanka, rồi
lại tập hợp ở một nơi mà không ai ngờ họ có thể đến, và tấn công bất
thình lình.

Trong làng vắng hẳn đi. Makhnô cũng đã ngồi lên chiếc xe giàn lợp

tấm thảm có ba ngựa kéo, đi theo quân đội. Lúc bấy giờ đã vào giữa
trưa. Một cô con gái to béo, mắt còn sưng húp vì khóc nhiều, váy xắn
cao lên, đang quét nhà bằng cái chổi ngải đắng. Lão chủ nhà ngồi bên
khung cửa sổ nhỏ mở rộng nhìn ra mấy ngọn đồi, nơi bộ binh và kỵ
binh vừa kéo đi và bây giờ chỉ thấy có hai cái chòi xay gió đang quay
mấy cánh quạt một cách thanh bình. Chốc chốc lão lại thở dài: hình
như cuộc nói chuyện ban nãy với Makhnô không làm cho lão yên tâm.

Katya ra giếng rửa ráy và sửa sang lại một chút. Chủ nhà gọi nàng ra

ăn trưa. Nàng ăn hai chiếc bánh nướng, uống một ít sữa. Và bây giờ,
tuyệt nhiên không còn biết mình phải làm gì và chờ đợi cái gì nữa,
nàng ra ngồi ở khung cửa sổ bên kia. Trời rất nóng nực. Ngoài đường
có rất nhiều gà đi lang thang giữa những bãi phân ngựa hãy còn ướt.
Trong các mảnh vườn, những cây quỳ đung đưa mấy đóa hoa vàng óng,
mấy cây anh đào nặng trĩu những quả mọng. Một con diều hâu lượn
vòng trên xóm làng. Lão chủ nhà vẫn ngồi rên ư ử và thở dài.

- Mày cứ tốc váy lên đến tận đầu ấy, con mặt dày, - lão nói với cô

con gái mắt húp híp

- Nó sờ mó như thế thì đã sao chưa... Mày chẳng phải là đứa đầu

tiên.

Cô con gái bật khóc lên, vứt cái chổi và buông váy xuống che đôi

bắp chân mập mạp và trắng trẻo. Lão chủ nhà nhìn cái chổi một lát.

-Thằng nào thế? Cháu cứ nói đi, đừng sợ, Alekxanđra ạ.

- Cháu có biết tên hắn là gì đâu, cái thằng chết tiệt ấy.... Không phải

người ở đây... Hắn đeo kính trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.