CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 76

Katya vào phòng ngủ của chị. Ngồi xuống bên cái bàn trang điểm thanh
lịch và mỏng manh như mọi vật khác trong phòng Katya, nàng lắng
nghe chị nói chuyện phiếm về những người quen vừa gặp trong buổi
dạo chơi vừa rồi. Êkatêrina Đmitrievna vừa kể vừa sắp xếp lại đồ đạc
trong chiếc tủ gương, nơi cất những đôi găng tay, những mẩu đăng-ten,
những tấm mạng che mặt, những đôi giày lụa - cả một mớ những đồ
dùng vặt vãnh sực nức mùi nước hoa của nàng. "Té ra Kêrenxki lại
thua kiện và chẳng còn lấy một xu, chị có gặp vợ ông ta, cứ khóc suốt
ngày đi; bây giờ họ sống khó khăn quá. Nhà Timiryazev có bệnh sởi,
Seinberg đã quay về với cô ả loạn óc của anh ta, nghe nói cô ả còn
dùng súng toan tự sát ngay trong nhà anh ta. Chao ôi, đã sang xuân rồi;
mùa xuân, mùa xuân! Mà hôm nay sao trời đẹp quá! Mọi người đều đổ
ra phố đi lang thang như say rượu. À phải, lại còn tin này nữa: chị có
gặp Akunđin, anh ta quả quyết rằng chỉ ít lâu nữa sẽ có cách mạng. Em
hiểu không, ở các nhà máy, ở nông

thôn, đâu đâu cũng sùng sục lên. Chao ôi, chỉ mong sao cho chóng

đi! Nikôlai Ivanôvits mừng đến nỗi đã đưa chị ra Pivato, và hai vợ
chồng đã tự dưng vô cớ uống một chai sâm banh để chúc mừng cuộc
cách mạng sắp tới".

Đasa im lặng nghe chị nói, tay tẩn mẩn mở nút mấy chiếc lọ con

đựng nước hoa rồi lại đậy kín lại.

- Chị Katya ạ, - nàng nói đột ngột. - chị hiểu không, em cứ như thế

này thôi, chẳng được cái tích sự gì cho ai cả - Êkatêrina Đmitrievna, tay
đang kéo căng chiếc bít tất lụa, quay lại chăm chú nhìn em. - Nhưng cái
chính là cứ thế này thì bản thân em cũng chẳng cần đến em nữa. Cũng
như thể một người tự dưng quyết định suốt đời chỉ ăn cà-rốt sống thôi
và cho rằng làm như vậy mình sẽ cao hơn hẳn mọi người khác.

- Chị không hiểu em muốn nói gì cả, -Êkatêrina Đmitrievna nói.

Đasa nhìn lưng chị và thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.