CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 762

- Đasa ở đâu?

Bác sĩ lập tức ngồi thẳng dậy, tựa đầu lên cái lưng ghế chạm trổ. Bây

giờ ông mới nhìn vào mặt người khách. Cách đây hai năm Đasa có gửi
về một bức ảnh chụp lấy, có hình hai vợ chồng nàng. Đúng là người
này. Bác sĩ chợt tái mặt đi, đôi mi dưới run lên. Ông ta hỏi, giọng khản
đặc:

- Đasa à?

- Vâng... Tôi là Têlêghin.

Và nhìn vào mắt bác sĩ, chàng cũng tái mặt đi. Đmitri Xtêpanôvits đã

trấn tĩnh lại. Nhưng ông không hề có cái thái độ niềm nở tự nhiên của
một người được gặp con rể lần đầu tiên trong đời, mà lại vung hai tay
lên thanh một cử chỉ rất kịch, phát ra một tiếng ư ử như thể đang nén
một tiếng cười:

- A ra thế... Anh là Têlêghin... Thế dạo này anh thế nào?

Chắc vì quá đột ngột, ông ta cũng chẳng bắt tay Ivan Ilyits nữa. Ông

đeo kính cặp mũi lên (không phải cái kính gọng kền đã rạn mặt ngày
trước, mà là một cái kính gọng vàng rất chững chạc), rồi hấp tấp kéo ra
đẩy vào cái ngăn kéo đầy giấy tờ một lúc, không biết để làm gì.

Têlêghin, chẳng hiểu ra làm sao hết, sửng sốt nhìn theo những động

tác của ông ta. Trước đây một phút chàng sẵn sàng kể hết chuyện mình
cho Đmitri Xtêpanôvits - một người nhà, một người cha... Nhưng bây
giờ chàng nghĩ: "Có trời biết được như thế nghĩa là thế nào - có lẽ ông
ta cũng đoán... Có lẽ mình đã đặt ông ta vào một tình thế rất gay go: dù
sao cũng là một ông bộ trưởng..." Chàng cúi đầu, lần này nói rất khẽ:

- Đmitri Xtêpanôvits ạ, đã hơn nửa năm nay tôi không được gặp

Đasa, thư không đến nơi... Tôi không được biết Đasa ra sao cả.

- Vẫn sống, vẫn sống, khỏe mạnh! - bác sĩ cúi xuống lục cái ngăn

kéo cuối cùng, người gần lấp hẳn sau bàn giấy.

- Tôi ở trong quân tình nguyện. Tôi chiến đấu với cộng sản từ tháng

ba đến nay. Hiện nay bộ tham mưu cử tôi đi công tác ở miền bắc, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.