CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 828

dần dần thiếp đi, đầu gục vào vai Kuzma Kuzmits. "Không sao, ta sẽ gỡ
được thôi" - ông ta thì thầm. Cánh cửa lại mở ra, người lính hồng quân
giơ tay sờ soạng tìm hai người đang ngồi ở phòng tối rồi nhắc lại "Đi
theo tôi!" Hắn đưa hai người ra ngoài, nhìn quanh tìm xem có chỗ nào
nhốt hai người tù không rồi chỉ một cái nhà kho thâm thấp bị cái mái rạ
quá nặng đè trĩu xuống. Cánh cửa đã bị giật đi đâu mất. Đasa và Kuzma
Kuzmits đi vào trong, người lính ngồi trên cái bậu cửa cao, tay vẫn cầm
súng. Trong nhà kho sực mùi bột và mùi chuột. Đasa nói khẽ, giọng
tuyệt vọng:

- Cho tôi ngồi một bên có được không ạ? Tôi sợ chuột lắm.

Người lính miễn cưỡng ngồi dịch ra, và Đasa ngồi xuống một bên

trên bậu cửa. Người lính hồng quân bỗng ngáp dài một cách khoái chá,
như trẻ con, rồi liếc nhìn Đasa:

- Thế các người là trinh sát đấy à?

- Đồng chí ạ, - Kuzma Kuzmits từ trong bóng tối xê lại gần, - đồng

chí cho phép chúng tôi được giãi bày ạ...

- Sau hẵng nói.

- Nhưng chúng tôi là những người dân yên lành đang chạy loạn...

- Ô, yên lành... Yên lành là thế nào? Bây giờ còn có ai yên lành nữa?

Đasa tựa đầu vào khung cửa ngồi nhìn gương mặt khôi ngô của

người lính với đôi lông mày thẫm màu, với những đường nét thanh tú
của cái mũi hơi hếch lên, của đôi môi nhỏ và mọng, của cái cầm tròn
trĩnh, rồi hỏi đột ngột:

- Anh tên là gì?

- Cái đó chẳng có liên quan gì đến công việc cả.

- Anh là... chị là phụ nữ à?

- Phụ nữ hay không thì các người cũng chẳng được cái gì.

Lẽ ra câu chuyện đến đây không thể tiếp tục được nữa, nhưng Đasa

không sao rời mắt ra khỏi gương mặt kỳ diệu này. Nàng hỏi khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.