CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 868

- Ai bảo anh đấy?

- Có cậu liên lạc vừa phi ngựa qua.

- Anh ngả đầu xuống đây, Vanyusa ạ, ngủ đi một chút.

- Ngủ ngáy gì. Nó để cho mà ngủ đấy! Anh em họ đứng đâu cứ thế

gục luôn xuống đấy. Còn em, sao không ngủ đi, Gapa? Tay đau lắm à?

- Đau. Chiếc xe giàn khẽ két lên một tiếng - Ivan Gora vừa kéo

Agrippina vào lòng. Anh thở dài một tiếng nặng trĩu, như một con ngựa
mệt lả.

- Anh liên lạc nói: ôi chao, chúng nó vượt qua sông Đôn đông như

kiến ở Kalats và ở Nijne Tsirkaia. Đi theo các trung đoàn có cả những
ông linh mục cầm cờ thêu, lại có những chiếc xe chở hàng thùng vôtka.
Mỗi khi xuất kích, bọn cô-dắc đều say khướt, thật là một lũ đồ tể!

- Anh ăn tí bánh mì, Vanyusa ạ. Ivan bắt đầu nhai chầm chậm. Vừa

nuốt bánh một cách khó nhọc, anh vừa nói nhồm nhoàm:

- Chúng mình đã đến sát sông Đôn. Cách đây không xa phải có một

cái bến. Bọn cô-dắc đưa phà sang bờ bên kia rồi. Có lẽ chính vì thế mà
phải dừng lại. Chiếc xe giàn lại lắc mạnh một cái: Ivan Gora đã rời xe
bỏ đi, bước chân nặng trịch. Mọi vật đều im ắng đi: cả người lẫn ngựa.
Đasa dúi mũi vào ống tay áo thở phều phào... Nàng sẵn sàng hy sinh tất
cả, tất cả để được hưởng một phút âu yếm khắc khổ như vậy của người
yêu. Ôi, thật là một trái tim hay ghen tị! Trước đây nàng mãi nghĩ
những gì thế nhỉ? Nàng chờ mong những gì? Người nàng yêu dấu đã
đứng bên cạnh nàng, thế mà nàng đã bỏ lỡ, nàng đã vĩnh viễn mất hút
chàng... Bây giờ thì tha hồ mà gọi, mà gào: Ivan Ilyits, Vanya,
Vanyusa...

... Kuzma Kuzmits đánh thức Đasa dậy. Nàng đang nằm giữa đất,

một nửa người chui dưới gầm xe. Quanh đây có tiếng súng đì đùng.
Ánh bình minh màu ngọc thạch đang rạng dần. Đasa rét quá, răng cứ
đánh vào nhau cầm cập. Nàng hà hơi vào tay cho đỡ cóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.