CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 888

Quân cô-dắc đã bị thương vong rất nhiều trong trận này. Kỵ binh

trắng bị đánh tan tác phải rút về phía bắc, còn bộ binh, bị ép giữa Sư
đoàn Thép với sư đoàn Môrôzôv, một phần bị tiêu diệt, phần còn lại thì
đầu hàng. Trận đánh chỉ diễn ra trong khoảng một tiếng đồng hồ. Khi
mọi sự đã xong xuôi, sư đoàn trưởng lên ngựa đi bước một trên cánh
đồng bằng ngổn ngang những xác người ngựa. Đây đó mặt đất hãy còn
bốc khói, thỉnh thoảng lại nghe tiếng rên rỉ của những thương binh
chưa được khiêng đi. Trước mặt sư đoàn trưởng có một toán người cưỡi
ngựa đi ngược lại. Người đi trước ăn mặc kiểu Kuban, hai bên ngực
đính hai hàng vỏ đạn bằng bạc, trên bụng giắt một con dao găm lớn, mũ
chụp áo khoác buông thõng sau vai. Người ấy thúc ngựa phi về phía sư
đoàn trưởng, dừng phắt lại rồi hỏi, giọng xẳng và hách:

- Chào đồng chí, tôi đang nói chuyện với ai đây?

- Đồng chí đang nói với sư đoàn trưởng sư đoàn Môrôzôv. Chào

đồng chí. Thế đồng chí là ai?

- Tôi là ai ấy à? - người kia cười nhạt đáp.

- Đồng chí nhìn cho kỹ. Tôi chính là người đã bị tổng tư lệnh quân

đoàn Mười một đặt ra ngoài vòng pháp luật và muốn bắn chết ở
Nevinnômyxxkaia, nhưng đồng chí thấy chưa: tôi đã đi đến tận
Txaritxyn và hình như tôi đã đến rất đúng lúc.

Sư đoàn trưởng không lấy gì làm thích thú với câu trả lời dài dòng và

huênh hoang này. Ông cau mày nói:

- Thế ra đồng chí là Đmitri Jlôba...

- Từ hồi bé người ta vẫn gọi tôi như thế. Nào, anh chỉ cho biết nơi có

thể gọi điện cho hội đồng quân sự.

- Tôi nói rồi, hội đồng quân sự đã rõ cả.

- Anh nói thì việc gì đến tôi? Phải để cho họ nghe tiếng nói của tôi -

Đmitri Jlôba kiêu hãnh trả lời, đoạn thúc con ngựa ô mạnh đến nỗi nó
chồm lên phóng nước đại như điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.