CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 89

7

Người gác cổng ở tiệm ăn "Thành viên" trong khi cởi áo khoác cho

Bexxônôv, nói với một giọng ngụ nhiều ý nghĩa.

- Alekxêy Alekxêyêvits ạ, có người đang chờ ngài.

- Ai?

- Một người thuộc nữ giới.

- Cụ thể là ai?

- Chúng tôi không được biết ạ. Bexxônôv đưa mắt lơ đãng nhìn qua

đầu các khách ăn, và đi vào góc trong cùng của gian phòng đông
nghịt... Loxkutkin, người chủ tiệm có cặp râu má bạc trắng cúi mình
sau vai chàng và cho biết là hôm nay có món lườn cừu đặc biệt.

-Tôi không muốn ăn gì đâu, - Bexxônôv nói,

- dọn cho tôi chai rượu vang trắng, thứ tôi vẫn dùng ấy. Chàng ngồi

rất thẳng, dáng nghiêm khắc, hai tay để lên khăn bàn. Vào giờ này, ở
nơi này, cũng như thường lệ, một luồng cảm hứng ảm đạm tràn vào tâm
hồn chàng. Tất cả những ấn tượng ngày hôm ấy đều đã kết lại thành
một hình dáng hài hòa và đầy ý nghĩa, và ở những tầng sâu nhất của
tâm hồn chàng đang xao xuyến vì tiếng nức nở kéo dài của những cây
vĩ cầm Rumani, vì mùi nước hoa của phụ nữ, vì bầu không khí ngột
ngạt của gian phòng đông nghịt, dần dần hiện lên cái bóng của hình
dáng từ bên ngoài thấm vào đó, và cái bóng ấy chính là cảm hứng.
Chàng cảm thấy có một xúc giác bên ngoài thấm vào đó, và cái bóng ấy
chính là cảm hứng. Chàng cảm thấy có một xúc giác bên trong, một
xúc giác mù mờ nào đó cho phép chàng thấu hiểu cái ý nghĩa huyền bí
của sự vật và từ ngữ.

Bexxônôv cầm cốc rượu vang lên uống, đề rượu lọt qua hai hàng

răng khép chặt. Tim chàng đập chầm chậm. Chàng có một khoái cảm
không sao tả xiết khi thấy toàn thân mình thấm đầy âm thanh và tiếng
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.