CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 902

Alabiev nhìn viên tư lệnh pháo binh. Anh bỏ mũ, đưa móng tay cào

bù bộ tóc dính bết mồ hôi, đôi mắt xám mờ hẳn đi, nhìn xuống đất.

- Đúng, - anh nói, - giờ tôi mới hiểu tại sao hôm nay chúng nó ngừng

tấn công sớm thế... Lẽ ra phải dự tính điều này từ trước... Sẽ gay go lắm
đây... Anh nhanh nhẹn ngồi xuống cạnh máy điện thoại rối bắt đầu
quay máy gọi tới tấp một lát. Đoạn ấn mũ lưỡi trai xuống tận mặt, anh
leo xuống cầu thang xoáy trôn ốc. Viên tư lệnh pháo binh tranh thủ
quan sát cánh đồng bằng cho đến lúc mặt trời lặn hẳn. Rồi ông gọi điện
cho hội đồng quân sự nói khẽ nhưng tách bạch vào ống máy:

- Đại đoàn sĩ quan đang thế chân cho quân cô-dắc trên trận tuyến

đấy, đồng chí Xtalin ạ. Bên kia đường dây có tiếng trả lời:

- Tôi biết rồi. Chốc nữa đồng chí sẽ nhận được mệnh lệnh. Quả nhiên

một lát sau có tiếng máy mô-tô phành phạch, rồi có tiếng chân bước
kẽo kẹt trên cầu trang, và một người mặc toàn da màu đen chật vật chui
qua cái cửa tròn dẫn lên mái tháp. Viên tư lệnh pháo binh vóc người đã
to lớn như vậy mà người đi mô-tô đến còn cao hơn hẳn một cái đầu:

- Ai là tư lệnh pháo binh của quân đoàn?

Sau khi nghe câu trả lời: "Chính tôi đây", người mới đến còn đòi

xem giấy chứng minh, quẹt diêm đọc mãi đến khi lửa cháy đến tận
móng tay, rồi mới trao chiếc phong bì cho tư lệnh pháo binh vẻ nghi kỵ
ra mặt, rồi bước xuống cầu thang.

Trong phong bì là một mẩu giấy vàng nhám mặt hình chữ nhật, chỉ

to bằng bao thuốc lá, với mấy dòng chữ của chủ tịch hội đồng quân sự
viết như sau:

"Tôi ra lệnh cho đồng chí nội đêm nay, trước khi tảng sáng, phải tập

trung tất cả (hai chữ "tất cả" này có gạch đáy) lực lượng pháo binh và
đạn dược hiện có trong khu vực rộng năm dặm giữa Voropônôvô và
Xađôvaia. Công việc di chuyển phải tiến hành thật kín đáo, không để
cho quân địch biết".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.