CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 92

- Tôi là một ảo ảnh, - nàng nói thì thầm. Bexxônôv mỉm một nụ cười

mếu xệch. "Rởm thật" - chàng nghĩ thầm. Nhưng trên mái tóc màu
hung của nàng có một đường ngôi trinh bạch, dễ thương quá, và đôi vai
mũm mĩm hở rất rộng của nàng có vẻ thanh tân đến nỗi Bexxônôv lại
mỉm cười, lần này hiền hậu hơn. Chàng nhấp rượu qua kẽ răng và bỗng
nẩy ra cái ý muốn trút lên người con gái thật thà này một làn khói đen
của trí tưởng tượng ngông cuồng của mình. Chàng nói rằng đất nước
Nga này đang chìm dần trong bóng đêm để chờ ngày đền tội khủng
khiếp. Chàng cảm biết được điều đó qua những dấu hiệu huyền bí và
bất tường:

- Chắc cô đã trông thấy tờ áp-phích dán khắp thành phố: một con quỷ

cưỡi chiếc lốp xe hơi vừa cười ha hả vừa lao vun vút xuống một cái
thang gác khổng lồ... Cô có hiểu như thế nghĩa là thế nào không?

Êlizaveta Kievna nhìn vào đôi mắt băng giá của Bexxônôv, đôi môi

đàn bà, đôi mày lá liễu giương cao lên. Nàng nhìn mấy ngón tay đang
run khe khẽ trong khi cầm chiếc cốc, nhìn cách uống rượu vang của
chàng -chàng uống chầm chậm, không muốn đã khát ngay. Một cảm
giác chóng mặt dễ chịu làm cho nàng ngây ngất. Từ xa, Xapôjkôv bắt
đầu ra hiệu cho nàng. Bexxônôv đột ngột quay lại và cau mày hỏi:

- Những người kia là ai?

- Đó là mấy người bạn của tôi.

- Tôi không ưa cái lối ra hiệu của họ.

Êlizaveta Kievna nói luôn, không suy nghĩ:

- Ta đi chỗ khác vậy nhé?

Bexxônôv nhìn nàng chằm chặp. Đôi mắt nàng hơi hiếng, miệng

nàng mỉm cười yếu ớt, trên thái dương điểm mấy giọt mồ hôi. Và bỗng
nhiên chàng thấy thèm khát người con gái cận thị khỏe mạnh này,
chàng cầm lấy bàn tay to và nóng bừng của nàng đặt trên bàn, nói:

- Hoặc là cô bỏ đi ngay đi, hoặc là cô hãy im lặng. Ta đi đi. Cần phải

thế! Êlizaveta Kievna chỉ thở hắt ra một tiếng ngắn. Nàng không cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.