CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 931

bệnh sốt phát ban... Có hai thiếu niên mới lớn hấp tấp đến ngồi vào một
cái bàn vừa bỏ trống, che mất đôi trai gái kia, cả hai đều có bộ tóc xén
phía trước thành đường thẳng rủ ngang mày, đều có bộ răng xiết, và
trên mấy ngón tay bẩn thỉu đều có đeo nhẫn mặt kim cương. Một cậu
huênh hoang nói với bạn: "Tớ lấy gậy sắt quất vào người con Masa, rồi
bắt đầu giẫm lên người con đĩ rạc ấy, xương cứ gãy răng rắc lên".

- Thưa ngài đại úy, ngài cho phép tôi ngồi ghé bàn ngài, có được

không ạ?

Rôstsin im lặng gật đầu. Người kia ngồi xuống, đôi chân to nặng thu

gọn dưới mặt ghế. Đó là một người đeo kính gọng kền, mình mặc quân
phục màu xanh xám của bộ binh Đức, thân may chật ních. Phát âm
tiếng Nga một cách khó nhọc, người ấy nói với người hầu bàn:

- Làm ơn cho tôi cái gì ăn, tôi không ăn đã lâu, và bia, bia!

Hắn phồng đôi má gầy lên, ra hiệu nói là mình sẽ uống bia như thế

đấy, rồi cười phá lên. Đoạn, hơi ngạc nhiên, hắn đưa đôi mắt màu thiên
thanh trong suốt như mắt quạ nhìn gương mặt lầm lì của Rostsin:

- Ngài đại úy nói được tiếng Đức ạ?

- Tôi nói được.

- Nếu tôi làm phiền ngài, tôi sẵn sàng đi kiếm một bàn khác.

- Chẳng có gì phiền đâu. Lần này Rôstsin trả lời ôn tồn hơn. Mặt

người lính này thuộc một trong những kiểu mặt của người Đức - hẹp
khổ, có cái miệng nhỏ và hơi móm, cái kiểu mặt mà cho đến tuổi già
vẫn giữ được một vẻ trẻ thơ và một nước da đỏ đắn mịn màng. Mũi của
hắn hơi hếch lên, như thể vì một trí tò mò đầy thiện ý đối với mọi
người.

- Trước đây hạng lính tráng như tôi không được phép vào các tiệm

ăn, - hắn nói, - nhưng kể từ hôm qua kỷ luật Đức đã tỏ ra biết điều hơn.
Rôstsin mỉm một nụ cười méo mó. Người lính Đức vội nói rõ ý mình
ra, ngón tay giơ thẳng lên như một giáo sư đang giảng bài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.