CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 945

không được nốt. Rốt cục, hóa ra anh ta, Latughin, là một con người bẩn
thỉu... Cứ như thời trước thì anh ta sẽ choảng vỡ mặt ngay... Latughin
nhắm mắt lại, nghiến răng ken két... không thể được!...

- Phải, phải, - anh nói, - cậu trách tớ như thế, nghĩa là tớ đã đổ máu

một cách vô ích, nghĩa là trước kia tớ là một thằng cầu bơ cầu bất, một
thằng kẻ cướp, một thằng chó đẻ, thế thì bây giờ tớ cũng vẫn thế chứ
gì? Thôi cũng cám ơn cậu, Kôxtya ạ...

Anh đi ra cổng và giận dữ nện quả đấm vào cánh cổng bên.

Sự sống dần dần trở lại với Ivan Ilyits Têlêghin. (Ngoài sự chấn

động thần kinh ra, chàng còn bị thương nhiều chỗ vì những mảnh thép
vụn của một quả đạn đại bác nổ bên cạnh xuyên vào người).

Ban đầu là trạng thái mê man hoàn toàn. Rồi trạng thái ấy nhường

chỗ cho một giấc ngủ triền miên chỉ gián đoạn khi họ bón thức ăn cho
chàng. Rồi chàng bắt đầu cảm giác được một trạng thái yên tĩnh dễ
chịu. Mắt chàng bịt băng kín mít. Chàng nằm trong một căn phòng biệt
lập, cửa sổ buông rèm kín. Thỉnh thoảng chàng nghe thấy có tiếng bước
rón rén, tiếng nói thầm thì, - không to hơn tiếng lá cây xào xạc, - tiếng
thìa lách cách, tiếng áo dài sột soạt. Đâu đây gần đầu chàng có tiếng
đồng hồ tích tắc liên tục, khi to lên, khi nhỏ lại. Những cảm giác từ bên
ngoài đến với chàng chỉ vẻn vẹn có thế, nếu không kể sự có mặt vô
hình của một sinh vật nào đó cử động rất thận trọng. Mỗi khi chàng thở
dài, lập tức không khí bao quanh chàng khẽ chuyển động, và "sinh vật"
đó cúi mình trên chàng, thậm chí chàng còn ngửi thấy mùi hương của
nó, dịu dàng và tươi mát.

Thỉnh thoảng lại có một sinh vật nữa, thô lỗ hơn, sực mùi mồ hôi và

nhất là mùi thuốc lá:

"Sao, mạch thế nào rồi?"

Sinh vật dịu dàng kia thì thầm trả lời. Còn sinh vật thô lỗ thì nói bô

bô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.