CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 948

tinh nghịch ra mặt:

- Thế thì chị kể chuyện gì đi... Bàn tay chị dễ chịu quá, nhỏ nhắn thế

kia. Chị bao nhiêu tuổi? Chị tên là gì?

Chị y tá mấy lần thở hắt ra những tiếng ấm ức, không biết là khóc

hay là thấy khó thở... Người đâu mà lạ. Nãy giờ chàng cứ muốn nói với
chị y tá "Tôi thức dậy, chợt nảy ra cái ý này... Nếu một con người
không thương yêu bản thân mình, thì người ấy không thể thương yêu ai
hết, - như thế thì còn làm được cái gì? Những kẻ vô liêm sỉ, những kẻ
khốn nạn chẳng hạn, họ không thương yêu bản thân... Họ ngủ không
yên, toàn thân ngứa ngáy, bứt rứt, khi thì nỗi hằn học dâng lên nghẹn cả
cổ, khi thì nỗi lo sợ thiêu đốt tâm can... Con người phải yêu bản thân,
và yêu trong bản thân mình những gì mà một người khác có thể yêu
trong người mình... nhất là người đàn bà, người đàn bà của mình..."
Nhưng Ivan Ilyits không nói gì; chị y tá ra khỏi phòng và một lát sau
trở lại với ông bác sĩ, kẻ thù của những kích thích tố ngoại lai. Bác sĩ
bắt đầu gầm lên một cách hết sức trâng tráo:

- Làm sao lại vô kỷ luật thế hở anh bạn? Không được, không được...

Nói vài tiếng thôi, những chuyện cần thiết nhất ấy, thì tôi còn cho phép
được. Tôi có nhiệm vụ trả anh về trung đoàn ở trạng thái tối ưu. Còn
bổn phận của anh là phải cấp tốc trở lại làm một con người hoàn toàn
lành lặn, anh bạn đẹp trai ạ... Cô y tá, cô cho anh ta uống thuốc ngủ đi!

- Dừng lại đây thôi, anh bạn ạ, tôi sẽ xuống đi bộ vào làng. - Kuzma

Kuzmits nói.

- Sao lại đi bộ?

- Mặc xác tôi. Tôi sẽ vào làng như một người lữ hành, anh hiểu ra

chưa?

- Tùy ông đấy... - Latughin ghìm cương cho con ngựa lang vạm vỡ

của pháo binh dừng lại trên con đường lầy lội cạnh con đê trồng hàng
thùy dương khẳng khiu đã trụi lá. Làng Xapaxxkôiê ở bên bờ một cái
đầm cạn. Sát bờ có những vựa thóc lợp rạ mới. Xa hơn là những nếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.