CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 970

con viết biên lai cho hắn, nhưng dù sao hắn vẫn được tiếng làm ơn...
Chúng tôi thì hắn chẳng cho lấy một hạt, còn chỗ thóc cho vay kia thì
hắn lấy về gấp đôi. Bọn kulak có vẻ nhỏ bé, nhưng chúng ở khắp nơi,
và chúng đông lắm. Đối phó với chúng không phải dễ. Từ hàng nghìn
năm nay ngồi trên cổ nông dân, chúng biết rõ người nào phải giật dây
như thế nào. Đúng thế đấy các cậu ạ, độc quyền lúa mì là một công
cuộc cơ bản, có tầm xa. Đúng là rất khó khăn. Nhưng có việc gì dễ
đâu? Cày vỡ bao giờ cũng khó. Chỉ có ngồi đánh balalaika là dễ... nếu
nông dân không hiểu được cái chính lớn lao này thì người có lỗi trước
tiên là mình. Mình đến một nhà nông dân khá giả, nói với chủ nhà:
"Mở vựa thóc ra". Mỗi hạt thóc trong vựa như một giọt nước mắt.
Nhưng mỗi hạt thóc đều thiêng liêng, đều phải dành cho sự nghiệp
thiêng liêng của ta.

- Chìa khóa trụ sở đâu?

- Ở như ông chủ tịch ấy...

- Thế ông chủ tịch đâu?

- Cũng đang chè chén ngoài kia... Latughin, Baikôv và Zađuyviter

xuống xe rồi, mà chẳng biết nên làm gì. Người vừa hỏi đã bỏ đi. Họ
đứng hồi lâu nhìn hắn bước loạng choạng trên đường làng, cứ như thể
con đường tự nó cứ nâng lên thụt xuống từng đợt đột ngột. Họ rủ nhau
ngồi trên thềm trụ sở ủy ban, quấn thuốc hút. Ngọn gió lạnh đang dồn
mây về thổi vào mặt họ. Tuyết rơi dày như rây bột, hạt sắc như mũi
kim, lấp đầy các rãnh bánh xe trên con đường đất đen; đã chán lại càng
thấy chán hơn.

- Cứ nghe chính ủy nói thì chân tay ngứa ngày cứ muốn rút dao ngay,

- Zađuyviter nói -Nhưng bắt tay vào việc, thấy xóm làng cũng yên lành
như mọi xóm làng. Chúng nó ở đâu, những kẻ địch ấy? Có nghe thấy
không, tiếng đàn khá đấy chứ! Xa xa, cách đấy chừng mươi nhà, loáng
thoáng có một đám người không đông lắm, chắc là những người không
được mời vào nhà ăn cưới hay chật quá không vào được. Từ đấy vẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.