CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 988

điên mà chàng đã hất đôi tay đang ôm lấy chàng trong phút tuyệt vọng
cuối cùng, và tàn nhẫn bỏ nàng ở lại một mình trong một thành phố xa
lạ. Tại sao chàng lại có thể tin chắc rằng sau khi đã tìm ra nàng, chàng
sẽ lặng lẽ (chỉ có như thế, chỉ có cách ấy mới được) sụp xuống hôn hai
bàn chân nàng, hai bàn chân đi đôi bít tất chắc là không có một chỗ nào
không mạng, và sẽ được nàng tha thứ?... Những sự phản bội như thế
chẳng dễ gì tha thứ được!

Trong khi Vađim Pêtrôvits đứng mơ mộng một mình như vậy ở đầu

toa xe, miệng lẩm bẩm một cách cáu kỉnh, đôi lông mày cau lại, người
xa trưởng ra khỏi nhà ga đến đứng cạnh toa xe, dửng dưng đối với mọi
ý đồ thu gọn không gian... Vađim Pêtrôvits hỏi ông ta xem còn phải đợi
lâu nữa không. Người xa trưởng thậm chí cũng chẳng buồn so vai nữa.
Chiếc đèn lồng ám khói ông ta cầm trong tay đung đưa trước gió, soi
sáng vạt áo khoác màu đen của ông ta đang bay phần phật. Bỗng ngọn
đèn le lói trong cửa sổ nhà ga vụt tắt, cánh cửa mở đánh sầm một tiếng.
Người điện báo viên đến đứng cạnh người xa trưởng, và cả hai nhìn
mãi về phía cột tín hiệu.

- Tắt đèn đi, - người điện báo viên nói thì thầm.

Người xa trưởng giơ cây đèn lên ngang khuôn mặt phương phi để lộ

ria mép, thổi vào ngọn lửa bốc khói đen, rồi cả hai người lập tức lên
đầu toa và mở cánh cửa ăn thông ra phía bên kia đường tàu.

- Ông đi đi, - người xa trưởng nói với Rôtsin, đoạn hấp tấp bước

xuống và cắm cổ chạy đi.

Rôtsin nhảy xuống theo. Chân vấp vào các đường ray, người xô vào

một đống tà vẹt, chàng chạy ra đồng. Ở đây bóng đêm đỡ dày đặc hơn,
và ở phía trước chàng nhận ra hai bóng người đang bước đi. Chàng
đuổi kịp họ. Người điện báo viên nói:

- Đâu gần đây có mấy cái hố thì phải. Chà, tối quá, mẹ kiếp! Hố của

người ta đào lấy cát ấy mà. Bao giờ tôi cũng nấp ở đấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.