CON ĐƯỜNG ĐÊM - Trang 6

rất nhiều người làm việc cho bố con. Ví dụ như chú Rawlins đã từng tới
đây ấy.
- Nhà ta nên nuôi cừu, mẹ ạ - Cậu bé nói – Con đã đủ lớn để trông cừu.
Chân Cong sẽ cho phép con trông cừu khi về đó.
- Còn đi học thì con không thể trông cừu được – Người mẹ trả lời
- Con không cần phải đến trường nữa – Cậu bé bướng bỉnh nói – Mẹ dạy
cho con tất cả những gì cần biết!
- Sao con không muốn đến trường? – Nàng hỏi
Cậu bé chậm chạp trả lời:
- Vì chúng nó nói con không phải là người bộ tộc! – Người Navajos tự gọi
mình là “người bộ tộc”
- Ai nói thế?
- Tất cả mọi người. Vì tóc con không thẳng như tóc họ và mắt con màu
xanh chứ không phải màu nâu.
Bông Hoa Trắng ngần ngừ. Đôi mắt nàng trở nên long lanh xúc động khi
nhận ra chiếc xe tải
- Bố con về!- Nàng nói với con trai
Cậu bé chạy như bay về lều, Bông Hoa Trắng theo sau. Khi chiếc xe dừng
lại, cậu bé chạy tới nơi và lao vào vòng tay của người đàn ông bước xuống
xe. Ông tung bổng nó lên cao, cách thức chào đón vẫn luôn như thế.
Chới với ngang tầm con mắt của người đàn ông, cậu bé hiểu vì sao mẹ cậu
gọi người đàn ông này là Đôi Mắt Cười. Hàng ngàn nếp nhăn tí ti bao bọc
xung quanh đôi mắt luôn cười của ông. Đôi mắt ông xanh hơn đôi mắt của
cậu bé một chút, nước da ông cũng kém nâu hơn nước da của cậu bé.
Bông Hoa Trắng đứng nhìn hai cha con chào đón nhau. Ánh mắt nàng tự
hào trượt trên người đàn ông là chồng nàng. Ông thân hình tầm thước, vai
rộng, mặc áo trắng và quần nhung nâu, chiếc mũ phớt thẫm màu che phủ
mớ tóc nâu của ông. J.B. Faulkner là một trong số ít người da trắng được
bộ tộc chấp nhận.
Trong đêm tân hôn Bông Hoa Trắng phát hiện ra một thói quen lạ lùng của
chồng là ngủ không mặc quần áo. Người của bộ tộc ngủ trong bộ quần áo
ban ngày vẫn mặc. Thày giáo có nói cho Bông Hoa Trắng biết người da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.