CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 103

được. Khi mẹ dẫm, xương cột sống ông kêu răng rắc, rồi chúng tôi
chà lưng ông bằng loại thuốc mỡ bẩn hôi mua của ông thầy bán dạo.
Ba làm việc cực nhọc khiêng vác mấy đồ nặng ở kho hàng và các khu
họp chợ, nhưng kiếm được quá ít tiền. Với những gì kiếm được, ông
trả cho chủ nợ, những kẻ tối nào cũng đến nhà nhắc nhở rằng họ vẫn
tồn tại. Và với số còn lại, chúng tôi gắng gượng xoay xở trả tiền
phòng và ăn uống. Sau vài ngày không thấy ba, tôi hỏi mẹ ba có
chuyện gì không.

“Ba đang làm lo cái ăn cho cả nhà mà.” Bà nói.

Đêm đến. Con nít chơi đùa ở lối đi. Bên trong, chúng tôi chẳng có tí
ánh sáng vì không mua nổi nến. Mẹ mò mẫm trong bóng tối với vẻ
âm thầm nhẫn nhịn. Bà đá phải thứ gì đó, chửi, rồi ngồi xuống. Tôi
quẹt một que diêm, nhìn máu chảy ở ngón cái chân phải bà.

“Bàn chân phải được cho là may mắn,” bà nói. Máu nhỏ xuống sàn,
tôi nói: “Con nấu nước nha?” bà chẳng nói gì. Que diêm cháy tàn
xuống ngón tay tôi. Máu bà biến thành màu đêm. Tôi không nghe
được tiếng bà thở, không thấy được bà. Trước khi tôi kịp quẹt que
khác, thì bà đứng lên cà nhắc xuống sân sau. Khi quay lại, bà đã rửa
vết cắt, tôi hỏi bà đã bôi gì lên.

“Cái nghèo.” Bà nói. Tôi quẹt que diêm xem xét ngón chân. “Đừng
phí diêm.” Bà nói gay gắt. Vết cắt vẫn ứa máu qua chất màu đen bà
bôi lên. “Tro” bà nói. Ánh sáng lại tắt. Chúng tôi không động đậy.
Chuột bắt đầu nhai còn bọ da khuấy động trong tủ chè. “Đến giờ ngủ
rồi đó con” bà nói. Tôi không nhúc nhích. Tôi muốn thức đến khi ba
về. Trời trở muộn rồi tối đi. Lát sau, tôi nghe mẹ nói: “Mẹ đi hâm
thức ăn đây.” Sáng giờ chúng tôi chưa ăn gì. Chúng tôi đã phải đi ngủ
với cái bụng đói mấy ngày rồi. “Con đi với mẹ.”

“Ngủ đi, không thì ma bắt đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.