CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 132

“Dạ.”

“Mẹ sẽ khóa cửa, cầm theo chìa khóa nên chẳng còn ai làm gì kỳ cục
được lúc mình đi vắng.”

Tôi gật đầu. Nhưng lúc chúng tôi chuẩn bị đi thì có tiếng gõ cửa. Mẹ
mở cửa thì thấy chủ nhà đứng bên ngoài.

“Nói với chồng cô,” ông nói không khách sáo gì hết, “là nếu nó còn
tái diễn vụ hôm qua tôi sẽ tống nó đi. Tôi không quan tâm nó được
đặt là Cọp Đen. Tôi là sư tử đây. Nếu cần tôi sẽ kêu mấy thằng đến hạ
nó. Nếu nó còn gây chuyện gì cho tôi, hay lại mượn tiền ai trong khu
nhà này, hoặc dọa đốt nhà tôi, thì tốt hơn hết nên đi mà tìm chủ nhà
khác, nghe chưa?”

Mẹ không nói gì. Mặt bà lạnh như đá. Chủ nhà ra phía lối đi, chúng
tôi thấy ông vào phòng tay chủ nợ thứ hai. Ông hiện ra thoáng chốc
với hai chủ nợ khác sau đó. Chủ nhà được đám phụ nữ và trẻ con
trong khu nhà vây quanh, ông tự tuôn ra một bài kể lể dài dòng về nỗi
khó khăn của việc xây nhà, về những kẻ trọ còn khủng khiếp hơn cả
ba tôi mà ông đã tiêu diệt họ rồi, và về chuyện ông quyền lực cỡ nào.

“Nếu ai mà gây chuyện gì cho tôi,” ông nói, phe phẩy cái bùa lòng

vòng, “tôi sẽ cho nó thấy vấn đề là cái tên bí mật của tôi. Cọp hay
không Cọp, đây là khu nhà tôi. Tôi đâu ăn trộm tiền mà xây chứ?”

Rồi ông hối hả đi khỏi khu nhà cùng đám phụ nữ và con nít kéo theo.

Mẹ ở lại trong phòng thêm một hồi mới vội đội khay hàng tạp hóa đi.
Tôi đi ra với bà. Bà khóa cửa, không đợi hộ tống tôi đến chỗ ngã rẽ
mà vụt mất vào hướng ngược với đường chủ nhà vừa đi. Bà không
rao hàng, tôi dõi theo đến lúc bà biến khỏi tầm mắt.

Không có tiền túi hay lát bánh mì nào, tôi nấn ná. Tôi không thích đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.