CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 134

BỐN

BUỔI CHIỀU, tôi đến sớm thì quán Bà chủ Koto đóng cửa. Tôi gõ

cửa nhưng chẳng ai mở. Tôi đợi một lát. Một ông què có cặp nạng
làm bằng cành cây trang trí hoa đi đến.

“Quán đóng à? Bả nghỉ hả?” Ông hỏi.

“Tôi không biết.”

“Xấu hổ ghê,” ông trả lời.

Cát dính trên tóc ông. Mặt ông nhăn nhó như thể vừa thấy một con
quỷ lớn. Khúc chân bị cưa bọc miếng giẻ bẩn. Ông ngước nhìn bảng
hiệu, khạc, rồi khập khiễng đi. Tôi xuống sân sau. Bếp đang nóng rực.
Vạc cháo tiêu của Bà chủ Koto sủi bọt liên tục, hơi bốc lên trông như
những vị thần quằn quại. Xa hơn, sau mấy bụi rậm là hình thù đồ sộ
của Bà chủ Koto. Mới đầu tôi tưởng bà đang làm gì đó riêng tư nên
nhìn chỗ khác. Nhưng khi nhìn lại thì thấy bà đang xem kỹ chuỗi hạt
trắng mà bà chôn vào ban đêm và bới ra vào ban ngày. Từ bụi cây bà
hiện ra, một tay cầm con dao ngắn, tay kia cầm chuỗi hạt.

“Mày nhìn gì đó?” Bà hỏi vẻ thô lỗ.

“Không gì cả.”

Bà vội đi vào phòng.

Khi tôi gặp lại bà thì bà đeo chuỗi hạt trắng ở cổ. Bà đến bếp bỏ vài
nguyên liệu vào cái vạc. Cháo có tiếng xì xèo lạ, gần như là tiếng
phản đối. Nó sủi bọt loạn lên trong vạc, sùi lên rồi trào ra mém tắt cả
lửa. Bà chủ Koto nói với cháo: “Im đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.