CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 138

những hàng kiến hình thành dọc theo tường. Nơi đây trông tan nát, nó
có không khí một ngôi chợ bị hôi của và bị bỏ hoang.

“Sao lại vậy?”

“Lũ khách phiền toái.” Bà chỉ nói vậy thôi.

Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp. Tôi quét sàn, quét hết kiến ra. Chúng tôi
dời bàn. Bà rải cát lên bãi ói rồi quét ra sân. Chúng tôi sắp xếp lại
ghế. Tôi rưới nước ra sàn quét lần nữa. Mấy chỗ ông điên đái vẫn có
màu xanh lục. Những con ma lé đi hết rồi. Lúc chúng tôi chuyển bàn
thì Bà chủ Koto đánh rắm. Tôi giật mình vì tiếng kêu to bất chợt ấy.
Mặt bà chẳng tỏ ra dấu hiệu nào rằng tôi có để ý. Bà rẩy thuốc tẩy lên
dấu bãi ói, sau đó mở cửa trước cho gió lùa vào. Rồi bà đi tắm.

Gió không lùa qua quán. Quán bức bí và có mùi rắm của Bà chủ
Koto. Tôi ra ngoài một lát, quay vào thì hết mùi. Tôi ngồi vào một
góc trong lúc Bà chủ Koto đánh vật với mấy trái bầu nậm và bầu hồ
lô bên ngoài. Vài bà bạn trên đường bán dạo ghé gặp bà.

“Rể của tôi!” Họ nói với tôi lúc đi ngang với cái thau trên đầu.

Ở sân sau họ nói về chính trị, về bọn côn đồ của bọn chính trị, về
chuyện các thương gia và thủ lĩnh vung tiền ra sao vào tiệc tùng với
các lễ hội. Bà chủ Koto cho họ ăn, họ chúc bà phát đạt rồi đi, giọng
họ nhỏ lại và ngọt trong lúc vừa ra đường vừa tán gẫu liên tục.

Khi chiều tàn, quán vẫn vắng vẻ. Chẳng ai tới. Tôi ngủ rồi tỉnh giấc vì
con thằn lằn trên tường rớt xuống. Tôi ngồi dậy, thấy một ông ngồi ở
bàn. Gã có con mắt sưng còn vành môi dưới trễ xuống dày khác
thường. Gã nói giọng nặng và chậm như thể từ ngữ quá kềnh càng
không lọt qua được cái môi dày.

“Mày tiếp khách vậy hả?” Gã hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.