CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 139

Tôi gọi Bà chủ Koto. Bà vào, gã nói: “Các bạn tôi đến chưa?”

“Bạn nào?”

“Các bạn tôi.”

“Chưa có ai đến hết. Ông uống rượu nha!”

“Tôi chỉ uống khi nào các bạn đến. Tụi nó mới có tiền.”

“Tôi dọn cho anh,” Bà chủ Koto nói, “khi nào họ đến thì trả tôi.”

“Tôi sẽ đợi,” gã đàn ông khăng khăng.

Bà chủ Koto ra ngoài. Gã đàn ông ngồi hoàn toàn bất động. Rồi gã
nhắm con mắt lành lại, con mắt sưng vẫn mở. Chẳng bao lâu gã ngủ
và bắt đầu ngáy. Tôi chăm chú nhìn gã một hồi thì nhận ra là quán
đang đầy nhóc. Tôi nhìn quanh, chẳng thấy ai ngoài gã đàn ông,
nhưng quán lại đầy giọng nhừa nhựa và cãi cọ, tiếng cười, tiếng chửi
rủa châm chọc và sự vui đùa vô ý thức của đám đàn ông quá chén.
Tôi đi kể cho Bà chủ Koto nghe.

“Tào lao!” Bà nói, rồi đi theo tôi.

Khi chúng tôi vào quán thì các giọng nói đã hiện ra, quán đầy khách.

“Quá nhiều người,” bà nói, nháy mắt với tôi.

Tôi kinh ngạc, nhưng khi tôi ngồi xuống thì kinh ngạc hóa thành
hoang mang. Người trong quán khác lạ hơn bất cứ ai tôi từng thấy.
Nhóm người ngồi quanh gã đàn ông có con mắt sưng trông giống
nhau. Tất cả mắt đều sưng, đôi môi to và bầm tím. Mới đầu tôi tưởng
họ là võ sĩ quyền anh. Rồi tôi để ý thấy có hai người chỉ có một bàn
tay, còn gã đàn ông ban đầu chỉ có ba ngón tay. Gã đeo nhẫn hết mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.