CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 141

ngắn. Đầu họ nhỏ, mắt bé tí nị đến nỗi chỉ khi họ đến gần tôi mới thấy
được ánh sáng nhỏ xíu. Họ đến, đứng thẳng băng một hồi, rồi như các
diễn viên, họ khom người với tôi, chân và nửa thân trên giữ thẳng, nói
bằng giọng trẻ con: “Chúng tôi muốn ăn cháo tiêu, làm ơn.” Tôi chạy
đi nói với Bà chủ Koto. “Để mặc ta, đến liền nè!” Bà nói. Tôi quay
vào. Hai người cao đã ngồi vào bàn của tôi. Họ ngồi thẳng mà đầu gối
cứ lúng túng dưới gầm bàn, tôi để ý họ có cần cổ dài nhất mà tôi chưa
từng thấy trước đó.

“Cô chú là chính trị viên hả?” Tôi hỏi. “Cái gì?” người đàn ông hỏi
giọng trẻ con.

“Chính trị viên.”

“Là gì vậy?”

“Cô chú không phải chính trị viên,” tôi nói, kết thúc cuộc nói chuyện.

Họ cứ đưa mắt nhìn tôi. Tôi để ý vẻ mặt họ vô cùng bối rối. Tôi ráng
ngồi không chú ý họ thì người phụ nữ lấy cọng lông vũ trong áo
khoác tặng tôi.

“Không, cám ơn cô,” tôi nói. Cô mỉm cười rồi bỏ vào túi lại. Bà

chủ Koto mang mấy bầu rượu vào, nhiều giọng dậy lên hân hoan quái
dị. Tôi mang ly tách đến phân phát cho họ. Khi tôi đưa tách cho mấy
ông đeo kiếng đen, họ chụp lấy tay tôi, hỏi: “Cháu tên gì?”

“Có chi không?”

“Tụi này thích cháu, muốn đem cháu đi chung.”

“Đi đâu?”

“Bất cứ đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.