CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 145

“Ra giá đi, bà chủ.”

Bà chủ Koto nhìn đám khách như mới thấy lần đầu.

“Ai uống rượu nữa không?”

“Rượu!” Họ gào lên cùng lúc.

“Và cháo tiêu!”

Rồi họ phá lên cười, lại tiếp tục chuyện trò om sòm như chẳng có gì
xảy ra.

Bà chủ Koto phục vụ họ, còn họ uống, ăn và cứ gọi thêm. Họ uống
nhiều mà chẳng say. Tất cả họ ngồi, uống, chuyện trò như thể rượu là
nước lã. Chỉ có hai ông đeo kiếng là say. Họ lau kiếng hoài. Một ông
còn tháo một tròng mắt ra lau, thổi rồi nhúng vào rượu cọ, nhét lại
vào hốc mắt đỏ rồi đeo lại kiếng. Họ nhai và nuốt cả xương gà. Họ ăn
uống quá nhiều đến nỗi Bà chủ Koto bắt đầu thấy nản. Bà hết cả rượu
và thực phẩm ngay khi trời còn chưa tối. Lúc bà hối hả qua lại, nhóm
bếp tiếp, chuẩn bị thêm rượu, thì người lùn đến cạnh tôi, nụ cười giãn
ra, nói: “Cầm lấy này. Có khi cậu cần đó.”

Đó là một con dao nhíp. Tôi bỏ vào túi rồi quên bẵng luôn. Còn hắn
đi xuống sân sau. Tôi nghe tiếng hắn đái vào bụi. Hắn quay lại, mỉm
cười, bỏ đi không nói lời nào, chẳng trả tiền. Tôi nói với Bà chủ Koto
chuyện đó, bà nói: “Người lùn nào?”

Tôi vào quán lại, ngồi xuống. Ông cao kều nói: “Đi với tôi.”

“Đi đâu?”

“Tôi sẽ đưa cháu đi quanh thế giới. Đi bộ. Tôi toàn đi bộ trên nhiều
quãng đường, giống con lạc đà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.