CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 147

cao kều và hai người mắt trắng đã đi rồi. Quán yên ắng, mọi thứ
ngưng đọng, gió rít nhè nhẹ trên trần nhà tựa như đã có cơn bão quét
qua mà chẳng được chú ý.

“Mọi người đâu hết rồi?” Tôi hỏi cặp bạch tạng.

Bà xinh đẹp cười với tôi. Cặp bạch tạng vặn vẹo, nhún vai, đứng lên
kéo bao tải ra. Bà xinh đẹp làm xao lãng tôi bằng nụ cười. Cặp bạch
tạng nhảy tới trùm cái bao lên người tôi. Tôi vùng vẫy chống lại,
nhưng họ khéo léo bọc tôi lại, cột nút cái bao làm như tôi là con thú.
Lúc đấm đá kháng cự, tôi nghe tiếng động của thế giới, giọng nói của
tất cả những người khác biệt đã ở trong quán. Họ nói bằng ngôn ngữ
không thuộc con người với vẻ sôi nổi ung dung, như thể họ chỉ mới
bắt đầu cuộc hành hương đến xứ sở xa xôi. Sợ hãi, không nhúc nhích
được, bao quanh là bóng tối và mùi chết chóc, tôi gào lên: “Chính trị
viên! Bọn chính trị viên bắt cóc tôi!”

Giọng tôi quá yếu ớt như kêu la trong mơ vậy. Thậm chí nếu tôi có
gào như sấm cũng chẳng ai nghe được.

Họ đem tôi đi qua nhiều con đường, đối xử với tôi thô bạo trong bao.
Họ chuyền tôi vòng vòng, đổi vai hết người này đến người nọ còn bao
tải cứ siết chặt lấy tôi. Tôi nghe tiếng xe tải, xe hơi, tiếng huyên náo ở
chợ. Lúc nào tôi cũng vùng vẫy chống lại như con thú sập bẫy. Tôi
càng cố sức thoát, họ càng siết chặt bao hơn đến khi tôi chẳng có chỗ
vùng vẫy nữa.

Chân tôi kẹp lấy đầu, cổ gập lại muốn gãy. Tôi không thở được. Tôi
chiến đấu với nỗi kinh hoàng tràn qua mình như những đợt sóng. Sự
trống rỗng của cái chết xâm chiếm tôi. Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra
cũng chẳng có gì khác. Đến lúc tôi thiếp vào giấc ngủ lạ lùng thì thấy
đức vua rực rỡ ánh vàng hiện ra rồi biến mất. Đồng bạn tinh linh bắt
đầu hát bên tai tôi, mừng vui vì chuyện tôi bị giam cầm và chuyện tôi
sẽ sớm đến với chúng. Tôi không dứt được tiếng hát của chúng, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.