CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 148

chẳng còn hiểu điều gì mới thực sự là tồi tệ: bị kẻ lạ bắt cóc đến nơi
xa lạ, hay nghe đồng bạn tinh linh hòa tấu chuyện mình đi qua nỗi
thống khổ bằng chất giọng vừa tra tấn lại vừa ngọt ngào?

Khi tôi chống trả đến cạn kiệt sức lực và chẳng làm gì nổi nữa, thì tôi
gọi nhà vua vĩ đại và nói: “Con không muốn chết.”

Tôi chưa kịp làm được vậy, thì bóng dáng nhà vua xuất hiện rồi tan ra
thành gương mặt người lùn mà tôi đã gặp trong quán. Giờ đây, tôi hết
nghe âm thanh nào bên ngoài, ngoại trừ tiếng sóng xô dạt, tiếng nước
rít và tiếng chim chóc lanh lảnh. Đột nhiên, tôi nhớ đến con dao nhíp
người lùn đã cho, và bắt đầu cựa quậy tìm. Tôi mò túi, mò bao tải mà
chẳng thấy. Tôi sợ đến nghẹt thở. Rồi sự tĩnh lặng trùm lấy tôi. Tôi
đầu hàng. Tôi chấp nhận số phận.

Nước chảy vào bao tải. Tôi hiểu ra mình đang bị mang xuống thủy
cung, nơi cư ngụ của một giống loài tinh linh nào đó. Lúc cố ngăn
nước vô miệng, tôi cảm giác có cái gì đó bằng kim loại như con cá
đông cứng đập vào đầu mình. Đó là con dao nhíp. Tôi chẳng để phí
thời gian rạch đường thoát. Chất liệu bao tải cứng nhưng nước làm nó
mềm ra chút ít, mất một lúc tôi mới cắt được, khi tôi ra ngoài, thế giới
đen như lòng giếng. Tôi té văng xuống nước.

“Thằng nhỏ thoát rồi.” Có giọng gào lên.

Trời rất tối, con sông ẩn mình trong bóng đêm, nước lạnh buốt. Tôi
nằm im re dưới mặt nước. Rồi sau đó, hết sức nhẹ nhàng, tôi bơi vào
bờ và thở phào nhẹ nhõm.

Tôi len lỏi qua đám cỏ chỉ, hoa huệ tây trong đầm lầy, những lọn rễ
đước chằng chịt và bầy lươn bóng nhẫy. Đến được bờ cát phù sa
mềm, tôi tiếp tục chạy cho đến khi ra con đường chính. Trời tối như
mực. Tôi đói, ướt, lạnh và đi lạc. Rồi tôi nghe nhiều giọng nói khắp
xung quanh, giọng giận dữ ác ôn của đồng bạn tinh linh đang rên rỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.