CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 17

lễ đắt đỏ và cách mấy cha lang băm biết đẻ ra các rắc rối của bệnh tật
khiến em bỏ tiền của vào thuốc men.”

Cha mẹ tôi không có khả năng chi trả nghi lễ đó. Với lại, dù gì họ
cũng không thật sự muốn tin tôi là đứa con lộn. Rồi thời gian trôi qua
và nghi lễ đó không bao giờ thực hiện. Tôi mừng. Tôi không muốn nó
được thực hiện. Tôi không muốn hoàn toàn mất liên lạc với thế giới
của ánh sáng, các cầu vồng và những thứ khả thể. Tôi đã chôn giấu
các bí mật của mình từ sớm. Tôi giấu chúng dưới ánh trăng, trong
không trung sống động với những con ngài trắng. Tôi chôn những
viên đá ma thuật, cái gương, lời hứa đặc biệt, những sợi chỉ vàng của
mình, những vật đặc trưng vốn gắn bó tôi với cõi giới tinh linh. Tôi
chôn giấu tất cả chúng ở nơi bí mật, nơi mà rồi tôi cũng chóng quên.

Những năm đầu, mẹ hết sức tự hào về tôi.

“Con là đứa bé của phép lạ,” mẹ nói. “Bao nhiêu là quyền năng ở
cùng con.”

Chừng nào sợi dây kết nối tôi với thế giới khác vẫn còn, chừng nào
các bí mật của tôi không bị tìm ra, thì quyền năng này tiếp tục thành
sự thật.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi đọc được ý nghĩ người ta. Tôi đoán

trước tương lai của họ. Các tai nạn xảy ra ở nơi tôi vừa rời khỏi. Tối
hôm nọ, tôi với mẹ đang đứng trên đường thì một giọng nói vang lên:

“Băng qua đi.”

Tôi kéo mạnh mẹ băng qua đường, chỉ vài khắc sau, một toa xe tải lao
vào căn nhà mà chúng tôi vừa đứng khiến gia đình đó chết hết.

Vào tối khác, khi tôi đang ngủ thì thấy vị vua vĩ đại nhìn chòng chọc
vào mình. Tôi tỉnh dậy, vùng chạy khỏi phòng và ra luôn ngoài
đường. Cha mẹ chạy theo tôi. Trong lúc họ kéo tôi vào thì chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.