CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 172

lóc vì căn bệnh khó hiểu, đòi hỏi có cuộc điều tra của một thầy mo.
Điều này cứ tiếp tục đến hết buổi chiều. Khu nhà thuê thành chỗ ói
mửa, người trọ ói trước nhà, dọc lối đi, trong nhà vệ sinh, ngoài
phòng tắm, rồi âm thanh đó dường như trở nên lây nhiễm. Bọn trẻ
không đè nén nổi, chúng vội vã vào nhà vệ sinh. Họ được chữa bằng
dầu rái cá nhằm hóa giải chất độc đã ăn vào bụng. Nhưng chẳng công
hiệu. Tôi ngồi bên ngoài, quan sát tất cả trong nỗi kinh ngạc. Rồi bà
vợ của một chủ nợ đi ngang qua tôi, cứng người lại, quay qua tôi, mắt
bà mở lớn và trong tiếng rên rỉ nghe như lời nguyền rủa, bà tuôn ra
tràng ngũ cốc chưa tiêu hóa và cơm cùng mật khắp cả bộ vía chủ nhật
của tôi. Bà biến mất vào sân sau. Tôi đi rửa chất ói của bà và đến
trước nhà, bỏ đầy đá vào túi. Tôi ngừng lại khi thấy ba mẹ đi chơi về
và chạy vô phòng. Ba uống nhiều và say. Mặt mẹ ửng trong mồ hôi và
hạnh phúc, mắt bà sáng lên, đẹp rực rỡ.

“Con làm gì ở ngoài đó?” Tôi kể ba nghe chuyện xảy ra. “Vậy con
định làm gì?”

“Chọi đá bả.”

“Đi chọi bả đi!” Ông nói.

Tôi đi ra và chọi đá vô cửa phòng họ, trượt rồi làm vỡ cửa sổ.

Gã chủ nợ đi ra, nhìn bệnh hoạn dễ sợ.

“Mày điên hả?” gã hỏi, tay cầm con dao rựa.

“Vợ ông ói lên người tôi.” Tôi nói.

Gã chủ nợ bật cười, rồi gã cứng người lại, vội vã xuống sân sau.

“Mọi người chắc ăn nhằm cái gì bậy rồi,” ba nói.

Mẹ nói bà hoang mang biết bao khi thấy mọi người bệnh khắp nơi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.