CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 173

thấy bệnh ói phổ biến trong địa phương dọc mấy lối mòn và trước
nhà. Những người bạn mà họ đã đến thăm cũng bị đau suốt. Hình như
một dịch bệnh đang xuất hiện, luồn lách vào trong ruột chúng tôi.

“Toàn thể mọi người bị bệnh, mà gia đình mình thì yên lành,” ba nói
vẻ tự hào. “Chúa trời hiển lộ cho người công chính vậy đó. Qua hậu
quả của họ, chúng ta hiểu được chúng ta là một gia đình khỏe mạnh.”

Ông tiếp tục nguồn cảm hứng đó, hát hò khí thế cho đến khi con
chuồn chuồn đánh thức căn phòng và bay mạnh lên trần nhà, rồi cứ
đụng vào tường trong tầm bay chếch choáng.

“Con chuồn chuồn này nhìn giống họ hàng của anh,” ba nói, cười to.

“Nó trong sữa bay ra.”

“Cái gì?”

“Con chuồn chuồn.”

“Hồi nào?”

“Tối hôm qua. Mọi người ngủ hết thì con chuồn chuồn trong sữa bay
ra.”

“Sữa!” Ba gào lên với khoảnh khắc tỉnh ngộ. Ông vội chạy ra khu
nhà, la lên: “SỮA! TẠI SỮA!” Mẹ lượm chiếc dép, rượt con chuồn
chuồn, đập bẹp nó vào tường rồi day mạnh đến độ nó biến thành một
vệt bẩn ô uế xanh lục. Với vẻ vô cùng thờ ơ, mẹ khều mấy mẩu còn
lại của con chuồn chuồn xuống, quét ra ngoài lối đi. Sau khi lấy giẻ
rửa vệt bẩn của con chuồn chuồn, bà đến phòng gã chủ nợ. Bà yêu
cầu họ dọn dẹp chất ói trước phòng chúng tôi và giặt bộ đồ lấm bẩn
của tôi. Trong lúc đó, ba đập mấy cánh cửa, thức tỉnh mọi người, mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.