CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 176

BẢY

LẦN SAU TÔI ĐẾN CHỖ BÀ CHỦ KOTO, quán đầy nhặng. Mùi

da thú, mồ hôi và mùi đất tơi mới xông lên mũi tôi. Trời nóng và ngột
ngạt với đầy nghẹt những người lạ hoắc. Tất cả họ trông quái đản như
đám người đã đến đó lần trước. Khác biệt là có sự hoán đổi lẫn nhau
kỳ cục giữa những người khách. Có một người bạch tạng, nhưng hắn
cao và đầu hình củ khoai mỡ. Gã đàn ông có một con mắt sưng, còn
con kia trắng và ngây ra như viên đá trăng bóng loáng. Hai gã có vẻ
nham hiểm trong cặp kiếng đen giờ đây có mái tóc trắng và cái hông
biến dạng lạ lùng. Người trẻ tuổi móm bây giờ lại là phụ nữ. Tôi nhận
ra tất cả họ dưới vẻ bề ngoài biến đổi đó. Có mấy người tôi chưa từng
thấy. Một người trong họ nhìn giống con thằn lằn với cặp mắt nhỏ
xanh đứng tròng. Và giữa đám người lạ có mấy người khác trông bình
thường, họ từ chỗ làm về ghé qua uống cử chiều. Nơi đây đông đến
nỗi tôi phải gắng sức len qua những thân người chật cứng, tất cả họ
nói khàn khàn, hát hò, tung hứng lời sỉ nhục và trò đùa xấu xa trong
quán. Họ dùng một thứ ngôn ngữ chẳng có trên đời và nói bằng giọng
âm mũi lạ lẫm, còn giọng cười thì giống như phát ra từ mấy thân cây
chết ban đêm hoặc từ ngôi mộ gió. Tôi muốn bệnh khi len qua những
thân thể bốc mùi mất sinh khí và trông tái nhợt.

Những người khách đột biến này làm cho cái quán trở nên khác biệt
hẳn. Họ bàn bạc đủ thứ chuyện trong ánh sáng vàng tù mù. Tôi có
cảm giác như cái quán đang chuyển chính nó từ vùng ven trong khu
chúng tôi đến nơi nào đó bên dưới con đường, hay dưới biển, đến một
ký ức mơ hồ và phong cảnh không ai muốn. Tiếng cười của đám
khách làm ánh sáng xanh xao. Các giọng nói kết hợp lại làm tôi co
rúm. Người đàn bà móm thình lình bật lên tràng ré the thé khoái trá,
gieo vào lòng tôi nỗi sợ kinh hồn. Tôi cố tìm lối đến chỗ thân thuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.