CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 179

biến đổi thành cái gì đó khác, cái gì trong họ cứ nổi lên dưới làn da
trong suốt. Lát sau, tôi tưởng mắt mình đang giở trò tinh quái với
mình, hoặc cơn sốt đang xâm nhập mình theo kiểu lạ. Tôi nhắm mắt
lại. Khi mở ra, mấy phụ nữ cao không mắt đã biến mất. Tôi chạy khỏi
quán, theo con đường vòng đến sân sau.

Bà chủ Koto đang ngồi trên ghế đẩu, ôm đầu. Thỉnh thoảng, bà nhợn
ọe và rên rỉ. Bà không đeo chuỗi hạt. Trông bà như con tê giác bị đè
nén trên ghế. Tôi chạm vào bà, bà giật mình.

“Ồ, ra là mày.” Bà nói

Mặt bà hóp lại. Nhìn bà đúng là bị bệnh.

“Bà sao vậy?”

Bà nhìn tôi chua chát, làm kiểu dợm ói dữ dội, ôm bụng nói: “Tại
sữa.”

“Bà uống rồi hả?”

“Đương nhiên,” bà gắt.

“Nhà cháu không uống.”

Bà chẳng nói gì mà lại bị các cơn co thắt vô ích. Bà có vẻ mệt mỏi.

“Còn người trong quán thì sao?”

“Họ sao?”

“Họ là những người đã khiêng cháu đi đó.”

“Hồi nào?”

“Hồi cháu đến đây lần trước đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.