CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 180

“Tầm phào!”

“Thiệt mà!”

“Họ mang mày đi đâu?”

“Ra sông.”

“Sông nào?”

“Cháu không biết. Nhưng họ là mấy ông bà phù thủy.”

“Sao mày biết? Mày cũng vậy à?”

“Nhìn họ đi.”

“Họ chỉ là những kẻ gây rối. Họ ăn hết sạch cháo tiêu của ta. Mà ta lại
không đủ khỏe để nói chuyện phải trái với họ.”

“Cháu làm gì đây?”

“Ta không biết. Làm gì mày thích, nhưng để ta yên không thì ta ói
vào người đó.” Nghe giọng bà có vẻ ác tâm trong cơn cáu kỉnh khó
chịu đến nỗi tôi tin bà sẽ làm thiệt. Tôi quay vào quán, đứng ở cửa.
Tôi nghe những giọng nói lớn khục khặc, quan sát lúc họ cười và đập
lên bàn, và rồi tôi lập tức khám phá ra rằng, nhiều vị khách không
phải là con người. Sự biến dạng của họ quá lấn cấn, và dường như họ
không bị chuyện khiếm thị ảnh hưởng gì, cả chuyện mù lòa, lưng gù
hay không có răng. Những biểu hiện hay chuyển động không đồng bộ
với thân thể họ. Dường như họ lúng túng phân loại từng bộ phận khác
nhau của con người. Tôi chợt hiểu họ là tinh linh đã mượn những bộ
phận của con người để dự phần vào thực tại nhân sinh. Người ta bảo
tinh linh đôi khi làm vậy. Chúng làm vì chán ngấy chuyện chỉ là tinh
linh. Chúng muốn nếm trải chuyện con người, nỗi đau đớn, say xỉn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.