CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 185

vườn địa đàng mãi mãi. Đó là đêm buồn bã, trẻ nít khóc, mưa trút
xuống tài sản họ. Tôi chẳng làm gì được nên tiếp tục về nhà, lắng
nghe tiếng sấm rền từ các nông trại xa, tia chớp nổ rạn ra thành nhiều
tia chớp hình ngón tay trên những cây lớn.

Mọi thứ đe dọa tôi. Tiếng chó sủa như tiếng nghiến răng của các tinh
linh oán hận đó. Cành cây gãy, âm thanh nghe như sắp bật vào tôi.
Thậm chí vải vóc, quần áo vỗ phần phật trên dây phơi đồ sao quá
giống Bà chủ Koto đã phân hủy khỏi trần thế, đang dọa trút cơn tàn
phá đời đời lên tôi vì làm mất cái bùa của bà. Tôi đi một tuyến đường
dài rối rắm để tránh đi ngang quán của bà. Khi tôi về nhà, ba đang
ngồi trên chiếc ghế ba chân, hút thuốc, khoanh nhang muỗi trên bàn,
cửa sổ bể đã được sửa và thức ăn làm ấm áp căn phòng với hương
thơm của nó. Mẹ mang mâm thức ăn đi lên, nói: “Con về đúng lúc
đó.”

Ba nhìn tôi, cười lớn nói: “Trời mưa nện con hả?”

Tôi gật đầu, run rẩy.

“Lau khô đi.” Mẹ nói.

Tôi đi tắm nhanh và lau khô mình bằng khăn của ba. Tôi vào lại, ngồi
trên cái chiếu trải một nửa. Tôi ăn cùng ba mẹ trong mấy cái chén
giống nhau. Ánh nến rọi sáng mặt chúng tôi. Sau khi ăn xong, tôi
cuộn mình trên chiếu, chôn bí mật của mình trong im lặng và ngủ như
chẳng có gì bất thường xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.