CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 207

Giây trước còn nghe anh nói, giây sau tôi chẳng còn nghe nữa. Miệng
anh mấp máy nhưng không nghe tiếng. Cây nến bập bùng trên bàn.
Tôi bối rối về hiện tượng này.

“Chuẩn bị đồ ăn cho Nhiếp ảnh gia Quốc tế,” ba nói với vẻ nồng hậu
tuyệt vời.

Tôi đi cùng mẹ xuống sân sau. Chúng tôi chuẩn bị món eba và món
hầm cho mọi người. Khi quay lại, anh thợ ảnh đã ngủ luôn trên sàn.
Chúng tôi đánh thức anh, anh tiếp tục cuộc đàm thoại mà đã bắt đầu
nói vượt quá hiểu biết của chúng tôi. Anh ăn cùng chúng tôi, khước từ
mọi đồ uống, cám ơn và cầu nguyện cho chúng tôi, rồi loạng choạng
ra cửa. Lời phát biểu của anh làm chúng tôi cảm động:

“Các bạn là gia đình mến thương nhất của tôi ở khu này,” anh nói, rồi
lảo đảo đi vào đêm. Mẹ và ba đưa anh về đến cửa phòng. Ba bắt tay
anh và chúng tôi ra về. Ba im lặng, nhưng trông ông kiêu hãnh và cao
lớn. Ông không bị khom mình dưới ký ức của bao nhiêu vật vác nặng.
Khi chúng tôi đi ngang cái xe cháy, ba dừng lại, xem xét hình thù nó
trong bóng tối. Sau đó, ông sờ lên đầu tôi, giục tôi đi và nói: “Phiền
phức thường đến sau buổi ăn mừng. Phiền phức đang đến vùng chúng
ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.