CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 259

tập trung vào ông, ngoại trừ mẹ. Bà tiếp tục nhìn vào lửa nến như thể
bà thấy trong đó một thứ vận mệnh mới.

Chủ nhà mở miệng để nói thì một cơn gió nhẹ thổi vào phòng, biến
thành một bóng người u mờ, cao trội lên nhưng cúi chào, nó khiến tôi
nhớ về người đàn ông đổ phân. Bóng người đó là ba. Ông chủ nhà từ
từ im miệng.

Ba tên côn đồ chụm lại cách xa ba, xa bức tường rồi xáp lại nhau với
thế đứng nửa phần chiến đấu cạnh tủ chè. Đột nhiên, ba đóng cửa,
khiến căn phòng đã tù túng còn ngột ngạt hơn. Ánh nến hắt lên khuôn
mặt ông, trông ông giống kẻ đang trải qua cuộc đọa đày kinh khiếp.
Gò má ông nổi bật lên, mắt trũng sâu còn đầu cứng đờ. Ông như
người bại trận. Ông đứng trước cánh cửa, nhìn tất cả chúng tôi, nhìn
thẳng mặt từng người. Cổ ông dường như cứng lại. Dù sao, ông tạo
cảm giác rằng ông đã đánh mất mối liên hệ giữa điều ông thấy và điều
ông hiểu. Ông tạo ấn tượng rằng ông đã bị táng vào đầu và điểm trung
tâm của ông đã trật khớp. Ông có vẻ hoang mang, như thể vào lộn
phòng mà chẳng biết làm sao ra lại.

“Ba!” Tôi kêu lên.

Ông nhìn tôi mà không có nhận thức. Chỉ một hồi sau, chúng tôi mới
bắt đầu để ý mùi hôi trong phòng.

Chợt một trong ba tên bật ra một tiếng rồi vội đến cửa sổ ói như mưa.
Chủ nhà khạc ra sàn, giẫm lên và day bàn chân như nghiến vụn một
điếu thuốc. Tên khác đến sau lưng ba và mở cửa. Con ngài, ruồi nhuế
và kiến cánh vào, rồi muỗi rền rĩ trong sự tĩnh lặng. Con ngài chao
lượn trên ngọn nến, tôi cảm giác rằng thời gian đã đi ngược và bị mắc
bẫy vào đó.

Ba đến bên mẹ rồi nặng nề ngồi lên giường. Nỗi hổ thẹn trên mặt ông.
Hổ thẹn, nhục nhã, và thách thức. Chủ nhà không thể ra ngoài với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.