CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 261

Mẹ quá xúc động đến nỗi quỳ luôn xuống chân ông, ôm đùi ông, nói
đi nói lại: “Cám ơn anh, cám ơn anh, ông xã tốt của em.”

Bà nói với một nỗi buồn tự hào, làm tôi cảm thấy những người buồn
khổ là những người khách lạ của thế gian này. Ba không nhận lòng
biết ơn đó, ông chẳng biểu hiện dấu hiệu xúc cảm nào, nhưng mặt ông
khác lạ lắm, tôi chắc ông đang cảm nhận nhiều hơn là biểu lộ ra
ngoài. Lát sau, mẹ làm đồ ăn cho ba. Ông đi tắm rồi trở vào chỉ quấn
mỗi cái khăn quanh thắt lưng. Ông sai tôi đi mua một lọ nhỏ nước hoa
Hausa.

Tôi đi xa khỏi con đường quen thuộc, ra đến đường chính mới gặp

được đám người Hausa

[17]

bán hàng đêm, họ bán hương liệu, hạt

cườm và bùa mê. Tôi lấy một chai nước hoa rẻ tiền rồi chạy về. Ba đã
thay đồ. Ông xức cả đống nước hoa lên người, làm hôi hết cả phòng
vì mùi nguyên liệu thô của nó. Chúng tôi rửa tay rồi lặng lẽ ăn.

Sau khi ăn, mẹ ngâm đồ ba trong chất tẩy và giấu cái thùng đồ sát
dưới sân sau. Ba thức khuya, ngồi trên ghế. Ông không uống, không
hút thuốc. Nhìn ông rất tỉnh táo. Ông có vẻ sẽ không bao giờ hồi phục
khỏi nỗi bàng hoàng theo kiểu tự hiểu nào đó. Mẹ thức với ông.
Chúng tôi im lặng hồi lâu. Sau đó, trong lúc thiếp ngủ tôi nghe mẹ hỏi
ông, như thể bà đã chuẩn bị đón nhận một tình trạng có thể xảy
ra:“Anh không giết ai, phải không anh?”

Tôi mở mắt. Ba lắc đầu. Cả hai cùng im lặng. Mẹ đốt nhang muỗi.
Tôi lại nhắm mắt.

Sau đó có tiếng gõ cửa. Đó là anh phó nhòm. Anh đến lén lút vội vã.
Ba mở mắt nói: “A, phó nhòm, là chú mày.”

“Ừ, tôi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.