CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 263

BỐN

TRONG NHIỀU NGÀY BA CỨ Ủ RŨ. Chúng tôi quen với mùi

nước hoa. Ông chẳng tỏ ý muốn giải thích. Chỉ đến khi mẹ kể lại lời
chủ nhà nói thì ông mới lấy lại tinh thần. Ông nói dù cho chúng có
giết ông cũng đừng hòng ông bầu cho đảng của chủ nhà. Ông đi
quanh khu nhà nói vậy. Vài hàng xóm gật đầu lúc ông tuyên bố. Mẹ
khuyến cáo ba là chủ nhà có gián điệp trong khu nhà.

“Cứ để tụi nó theo dõi,” ba nói, “nhưng anh không bầu cho cái đảng
vô tích sự đó.”

“Em biết, nhưng đừng nói với họ.”

“Tại sao? Anh là thằng hèn à?”

“Không.”

“Vậy thì anh phải nói điều mình tin chứ.”

“Nhưng anh có nghe chủ nhà nói gì không?”

“Cứ để ông ta chết giấc.”

“Nhỏ tiếng thôi.”

“Sao vậy?”

“Tụi mật thám.”

“Cứ để tụi mật thám chết giấc luôn.”

“Em sợ cho chúng ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.