CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 267

NĂM

QUÁN BÀ CHỦ KOTO THAY ĐỔI. Bà treo bảng hiệu mới. Bảng

hiệu có hình mỹ nhân ngư với bộ ngực lớn đang phục vụ đồ uống và
cháo tiêu bốc khói. Có hàng rào bằng nhựa nhiều màu ở lối vào. Vén
sột soạt mành cửa qua một bên, tôi đi vào. Cánh cửa giờ đây màu
xanh lam. Bên trong tối và lạnh. Các ghế dài ngắn đi. Bàn được bọc
nhựa. Như thể đoán được có thêm phiền phức và có thêm khách, bà
đặt thêm một quầy tính tiền ở cuối quán, ngang cửa xuống sân sau.
Các bức tường xanh màu đồng. Trong quán tôi thấy yên bình hơn. Tôi
xuống sân sau, thấy một đứa con gái nhỏ đang rửa đĩa muỗng. Nó
nhìn tôi ngờ vực.

“Bà chủ Koto đâu?”

Nó không trả lời. “Mày không nói được hả?”. Đứa con gái vẫn không
nói gì. Tôi đến phòng Bà chủ Koto, gõ cửa. Hình như bà không có ở
trong, nên tôi quay về quán, ngồi gần nồi đất. Ruồi vo ve trong cảnh
quán yên bình. Đứa con gái nhỏ đi vô, nấn ná ở ngưỡng cửa, mành
nhựa phủ lên mặt nó. Nó theo dõi tôi. Nó có khuôn mặt dài buồn bã
và đôi mắt to, một vết sẹo sâu, nhỏ trên hai má. Nó chẳng đẹp nổi vì
quá buồn và quá thụ động. Nó tiếp tục theo dõi tôi làm tôi phát cáu.

“Sao mày nhìn tao?” Nó vẫn câm. Sau đó, nó xuống sân sau, mang
đĩa và dao nĩa đã rửa vào. Suốt buổi trưa chẳng ai đến uống, còn tôi
chẳng thấy Bà chủ Koto. Tôi ngủ trên ghế dài rồi thình lình thức giấc.
Hoàn toàn yên tĩnh. Có cái đèn dầu trên bàn. Tôi cảm giác mình đã
hiện ra trong thủy cung nào đó. Tôi đi kiếm đứa con gái, chẳng thấy
nó. Khi tôi quay lại thì Bà chủ Koto ở trong quán cùng một người thợ
mộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.