CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 269

ném vô lửa hai đồng tiền vỏ ốc trắng. Củi kêu lên, tiếng lộp bộp lách
tách, rồi khói màu chàm dày đặc không khí, lấp luôn nó, khi khói tan,
tôi thấy đứa con gái tan chảy. Đầu tiên là đôi bàn tay vươn dài tan
chảy vào không khí, rồi vai và sau đó tới thân. Đầu nó còn lại trên
đất, đôi mắt to buồn cứ tiếp tục nhìn tôi vô cảm đến khi nó phân hủy
hoàn toàn. Tôi thét lên và mọi thứ thành màu trắng. Tôi ngã về hướng
lửa. Khi tôi tỉnh lại thì đang nằm ngửa trên sàn, áo sơ-mi ướt đẫm. Bà
chủ Koto đứng bên cạnh tôi.

“Mày bị sao vậy hả?”

“Cháu lại gặp đứa con gái đó.”

“Đứa nào?”

“Đứa rửa đĩa.”

“Đứng dậy.”

Tôi đứng dậy, cảm giác rất lạ, như là tôi cũng bị phân hủy. Tôi

ngồi trên ghế đẩu. Chỉ có bọt cháo trào chỗ đầu đứa con gái đã nằm.

“Mày thấy nó ở đâu?”

“Đó,” tôi nói, chỉ vào bọt cháo.

“Đâu có gì ở đó.”

“Nó ở đó mà!” Tôi nhất định.

“Vô trong đi. Đừng lo chuyện rửa đĩa nữa. Đi uống miếng nước đi.”

Tôi đi vô uống chút nước, ngồi trên ghế dài. Tiếng búa thợ mộc làm
tôi nhức đầu kinh khủng. Mỗi lần hắn giơ búa lên tôi có cảm tưởng nó
đang nện xuống đầu mình. Tôi ra trước quán, ngồi trên cát. Tôi quan
sát người ta đi ngang. Chẳng ai vào quán, thậm chí chẳng ai nhìn nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.