CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 282

“Không.” Tên đeo băng rút trong túi quần ra một con dao bấm. Gã

bắt đầu cắt cái bàn, gọt gỗ. “Đừng làm vậy,” tôi nói.

“Tại sao không?”

“Bà chủ sẽ bực đó.”

“Không đâu. Bả là bạn tụi tao. Đảng tụi tao khoái bả.” Chúng im lặng
một lát. Một tên đập con ruồi, giết nó rồi búng ra khỏi lòng tay, cười
lớn: “Tao giết được con ruồi,” gã nói với đồng bọn, tên đó gật đầu
nhưng im lặng. Tên đeo băng nhìn tôi kiểu ác hiểm và đe dọa, nói:
“Không có một ai đến đây hả?”

“Không.” Tôi trả lời. Chúng vẫn nán lại một lát. Sau đó, y như chúng
để tai ngoài quán, y như chúng đánh hơi được ở khoảng cách xa, cả
hai đứng lên, chạy qua cửa sân sau. Ruồi vo ve trong tĩnh lặng. Tôi ra
sân sau, nhìn quanh. Chúng đi rồi.

Sau đó, tôi nghe có tiếng nói. Hai tên la lối và một giọng yếu hơn
đang quả quyết sự vô can của mình. Tiếng nói rõ hơn, lớn hơn rồi mất
đi vì khoảng cách. Bỗng nhiên tiếng nói lại vang lên thành ra vô số
tiếng. Hình như có khá nhiều người đang tranh cãi và bất đồng. Tiếng
yếu kia gào lên, tiếng ồn của số đông bị chìm xuống. Tôi vội ra ngoài,
thấy hai tên côn đồ đã bắt được người đàn ông lúc nãy. Chúng kéo
ông qua lối đi xuống sân sau. Bọn côn đồ bẻ tay ông ra sau, ông để
yên cho chúng kìm chặt mình, miệng không ngớt quả quyết rằng
mình vô tội. Vài người trong đám đông xung quanh cứ hỏi ông đó gây
ra chuyện gì. Bà chủ Koto ra khỏi phòng, thấy bọn côn đồ và người
đàn ông bất hạnh rồi vội đi vào lại.

Đám đông và bọn côn đồ tạo nên tiếng ồn ỏm tỏi. Giọng người đàn

ông yếu hơn, phản kháng của ông yếu hơn, mặt nhăn nhó thống thiết
như muốn thế giới này hiểu rằng ông đã chấp nhận số phận.

Rồi ông bắt đầu biện hộ với hai gã kia, cầu xin chúng thả tự do cho

ông, rằng ông chẳng bao giờ dám đối chọi với chúng nữa, rằng ông đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.