CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 284

Bọn côn đồ dẫn người đàn ông về phía rừng. Quần áo tả tơi, đầu gục
xuống, ông đi với vẻ phục tùng của người sắp chết.

Khi bọn côn đồ và người đàn ông biến mất, đám đông giải tán, nhưng
người ở khu nhà này ở lại. Trong bộ quần áo nhếch nhác, với sự đói
kém, và nỗi đau, mặt họ hiện rõ thực tế cuộc sống của chính mình. Họ
đứng ngoài quán, nhìn chăm chú về phía rừng như thể nó sắp phóng
thích một điềm gở, hay một âm thanh, hoặc mang lại những bí mật
kinh khiếp.

Họ không động đậy, ngay cả khi nghe tiếng gào vô tội của người đàn
ông vang qua cây cối.

Bà chủ Koto phá vỡ sự lắng đọng. Bà đi chất củi, chuẩn bị bếp, như
bà thừa nhận thực tế vẫn có vài điều xảy đến làm cho cuộc sống
không tiếp diễn được.

Đám phụ nữ nhìn bà trong lúc bà nhóm bếp. Tôi nhìn tất cả họ. Bà
chủ Koto loay hoay làm, bà như một phần rời với họ, khác biệt, tách
khỏi cơn sốt của họ. Một hệ thống tổ chức của loài chim, bầy đàn
đông đúc, gồm có sự biến đổi linh hoạt làm nổi bật lên những kiểu
mẫu hình học, lượn lấy bầu trời, xoải bóng mình lên trái đất đang
cháy. Người trong khu nhà này tản mác về lại phòng mình, về với
nghề nghiệp khác nhau của họ.

Tôi vào trong quán, nằm lên ghế, nhắm mắt, Bà chủ Koto đi vào, nói:
“Nếu mày không đàng hoàng thì bị giống vậy đó.”

“Sao ạ?”

“Rừng sẽ nuốt mày.”

“Rồi cháu thành cái cây,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.