CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 287

quán như để xem có chỗ nào đủ rộng để ăn mừng. Trông họ không
giống bọn côn đồ, mặc dù có dải băng cùng biểu hiện cầm thú trong
mắt, nhưng họ giống mấy doanh nhân hiện đại, nhà thầu, nhà xuất
khẩu hay chính trị viên. Họ mặc bộ áo captan đăng-ten, đội mũ đồng
bộ và có một tinh thần hào hứng lạ kỳ. Hai tên côn đồ đi ra, vào lại, đi
đến chỗ Bà chủ Koto với vẻ uy nghi của thứ lưu manh hạng sang, nói:
“Ổn thôi mà. Tụi tôi muốn ăn mừng ở đây. Bà là bạn và là ủng hộ
viên của tụi tôi. Vì bà đàng hoàng với tụi tôi nên tụi tôi sẽ mang cơ
hội làm ăn đến cho bà.”

Gã có băng quanh trán đi ra, tôi nghe gã nói: “Người của ta, vào đi.
Vào đi.”

Gã dẫn đường, đi hơi cà nhắc. Gã mắt nhỏ ngồi giữa quán, tỏ cử chỉ
cởi mở. Không ai trong họ giống những người trước đó. Tôi bị sự
biến đổi của họ cuốn hút.

“Khách quý của tôi, chào mừng nghe!” Bà chủ Koto nói giọng ngọt
xớt đến nỗi tôi ngạc nhiên quay nhìn bà.

Mặt bà sáng rỡ. Bà xoa tay vào nhau. Hai gã ngồi xuống. Người bên
ngoài đi vào, mang theo hương nước hoa nồng nặc, khoen, vòng leng
keng và trang sức quái dị, cùng những đồ kim hoàn lạ lùng và sặc mùi
tân trọc phú.

“Thêm đèn đi!” Một gã kêu lên.

“Với nhiều rượu hạng nhất đó!” Kẻ khác nói.

Bà chủ Koto, người mà với tôi là chẳng sợ gì dưới tầng trời này tới lui
sốt sắng, cho thấy bà sợ làm phật lòng chúng. Bà vội đi lấy miếng giẻ
sạch lau ghế trước khi đám đàn bà và đàn ông này ngồi. Bà lau mặt
bàn cho đến khi nó bóng lên và vén mành, máng phần mành nhựa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.