CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 289

Bà chủ Koto trả lời trong tiếng cười rộ làm tôi không nghe được.
Chúng tiếp tục húp các tô cháo đến vô tận, uống sạch các bầu rượu
cọ. Tôi ở ngoài cho đến khi chiều giăng ngang bầu trời. Bà chủ Koto
ra tìm tôi, khi thấy bà tôi bỏ chạy.

“Sao mày lại chạy?” Bà hỏi với giọng dịu dàng hơn.

Rồi bà nài nỉ tôi vào, nói rằng họ là khách đặc biệt của bà và tôi nên
cư xử phải phép với họ. Bà hứa cho tôi ít tiền và một phần cháo hào
phóng. Tôi đi vào một cách thận trọng. Nhưng lúc này đám đàn ông
đã say khướt, bắt đầu la hét và khoác lác. Hai gã quá say đến nỗi nhảy
nhót không cần nhạc, lảo đảo, toát mồ hôi có mùi cháo tiêu. Một gã
leo lên bàn, nhảy múa với giai điệu của đảng mình. Cái bàn rung lên.
Gã hát và giậm cẳng. Hai gã khác cố leo lên ghế dài nhưng không nổi
vì hai tên côn đồ cứ ráng kéo họ xuống. Gã đeo băng đi quanh bàn, cố
chộp gã đang nhảy nhưng gã đó nhảy hết bàn này đến bàn nọ, cuối
cùng vì nhảy quá mạnh nên gã nhảy ngay qua mặt bàn và bị mắc kẹt
vào tấm ván. Chẳng ai thèm giúp gã.

“Đừng lo, bà chủ,” gã côn đồ mắt nhỏ nói, “tụi tôi đền cái bàn

cho.”

Bà chủ Koto vẫn tiếp tục ngồi sau quầy. Gương mặt cúi thấp của bà
rung lên. Tôi cảm nhận được cơn giận khiếp đảm của bà. Nhưng bà
cố nở nụ cười chân thật đến không ngờ, nói: “Cám ơn, khách quý
nhất của tôi.”

Hai bà trong nhóm đứng dậy giúp gã đàn ông ra khỏi cái bàn. Gã bị
chảy máu ở đùi quanh vùng háng nhưng hình như gã chẳng thèm để
ý. Gã nằm lên ghế dài cạnh tôi rồi ngủ thiếp đi. Giày gã hôi. Mùi
nước hoa kinh khủng của gã trộn lẫn với mùi mồ hôi cháo tiêu. Tôi
chuyển qua hai ghế cách xa gã. Mấy tên khác tiếp tục uống và tiếp tục
cuộc vui om sòm. Bà chủ Koto quan sát chúng với nụ cười cố định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.