CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 290

trên gương mặt bự chảng. Bà quan sát đầy thụ động, chẳng làm gì,
ngay cả khi có vài khách mới đến và bị gã đeo băng cùng bạn bè xua
đi.

“Đi mà tìm chỗ khác uống. Đây là quán của tụi tao tối nay,” chúng
nói rồi cười to.

Chúng tiếp tục đuổi người ta đi, ngăn họ ngay cả đặt chân vào quán
và tất cả những gì Bà chủ Koto làm là mỉm cười.

“Bà chủ đây sắp thành vợ tôi!” Tên đeo băng tuyên bố.

Gã đứng lên, lắc lư rồi kéo bà ra sau quầy nhảy chung. “Bà chủ

đó,” một gã nói, “nuốt chửng mày luôn cho coi.” Những kẻ khác cười
vang. Bà chủ Koto ngưng nhảy, đi ra ngoài rồi cầm chổi quay vô.

“Chạy! Chạy thôi!” Một dàn đồng ca say xỉn vang lên.

Gã trêu tức bà đã ở bên ngoài ngay lúc bà với tới gã.

“Em ơi quét sạch nỗi sầu của anh đi,” gã đeo băng ca cẩm, ôm sau
lưng bà. Bà vùng ra. Gã nói với đôi mắt vừa sôi sục vừa nghiêm túc:
“Bà chủ ơi, nếu lấy anh em được nằm lên cả giường tiền đó!”

Rồi như để chứng minh, gã móc ra một gói tiền nhăn nheo, rồi tiến
đến dán từng tờ tiền lên trán bà. Bà đáp lại với tài khéo léo đầy kinh
ngạc, như một ảo thuật gia ghê gớm làm tiền biến mất vào áo ngực
mình. Bà nhảy nhót suốt lúc đó. Gã dường như hết sức thích thú với
tính tham lam của bà. Gã lắc lư, mắt mở ra nhắm lại, hành xử như thể
chẳng còn chú ý đến bất cứ điều gì. Rồi sau đó, hoàn toàn bất ngờ, gã
quăng luôn gói tiền rồi nhảy múa ra xa khỏi Bà chủ Koto, mặt gã lấp
lánh trạng thái ngất ngây của quyền lực.

Bóng tối bên ngoài lan vào nhà. Ruồi quá chừng. Trời tối hẳn. Bà chủ
Koto mang đèn lồng ra, thắp lên rồi phân ra các bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.