CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 30

NĂM

TÔI ĐƯỢC ĐƯA VÀO ĐỒN CẢNH SÁT. Sau đó, tôi được đưa

đến bệnh viện chữa vết thương. Khi xuất viện, một cảnh sát tình
nguyện chăm sóc tôi cho đến khi tìm thấy ba mẹ. Ông có vầng trán
lớn và cái mũi rậm lông. Ông đưa tôi về nhà bằng chiếc xe trắng. Vợ
ông gầy và cao với vẻ bề ngoài như ở buổi xế bóng, gợi cho tôi nhớ
đến đám phụ nữ ở đảo lúc trước. Bà tắm rồi mặc quần áo con trai bà
cho tôi. Chúng tôi ăn món hầm thơm ngon gồm tôm và thịt. Cơm ngát
hương quế. Chuối lá chiên tỏa mùi dược thảo. Gà chiên có vị bùa mê
ngon lành.

Phòng ăn rất rộng và ấm cúng. Những tấm thảm dày, các bằng cấp
lồng khung trên bức tường xanh biển. Bên trên là bức tranh Jêsu với
trái tim lớn lộ ra, đôi tay dang rộng và lời ghi chú:

CHÚA LÀ VỊ KHÁCH ẨN MẶT TRONG MỌI NHÀ

Có các bức ảnh viên cảnh sát, vợ và cậu con đẹp trai có đôi mắt buồn.
Cậu nhìn khi tôi ăn. Sau một lúc, tôi bắt đầu nhìn bằng chính cặp mắt
của cậu và căn nhà dò xét lại tôi. Tôi biết cậu đã chết, tôi cảm thấy
mất ngon và không ăn nữa.

Sau bữa tối, người đàn bà đưa tôi đến phòng dành cho mình, tôi sợ ở
một mình trong căn phòng này. Lúc bà đi ra đóng cửa lại, tôi nhận ra
đây là phòng con trai bà. Đồ chơi, bài kiểm tra và thậm chí giày của
cậu vẫn được gìn giữ ngăn nắp. Hình cậu chơi đùa treo trên tường.
Tối đó tôi không ngủ được, có tiếng khác lạ khắp nơi trong nhà. Ở sân
sau có tiếng mèo gào, sau đó trong đêm, có bóng ai đi vào phòng rồi
sờ mó các tấm ảnh, kéo đẩy đồ chơi. Tôi không nhìn được là ai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.