CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 32

khác. Linh hồn phiền muộn đó thoát ra, để lại khoảng trống trong tôi.
Tôi ngủ qua buổi chiều, buổi tối, rồi dậy vào trưa hôm sau. Tôi không
ăn gì suốt hai ngày. Tôi không cảm thấy ngon miệng. Dầu chẳng làm
việc gì nhưng tôi vẫn bị xô dạt trong các cơn sóng suy kiệt.

Tối đó khi tôi đang nằm trên giường thì cửa mở. Viên cảnh sát, vợ
ông và một thầy cúng vào phòng. Tôi giả bộ đang ngủ. Ông thầy có
con dao sáng loáng. Họ thầm thì về tôi. Lát sau họ bỏ đi. Cạnh giường
tôi có tô cơm gà, tôi ăn ngấu nghiến. Ăn xong, tôi thấy khỏe hơn một
chút và bắt đầu âm mưu bỏ trốn.

Tôi nghe ngóng mọi động tĩnh trong nhà. Có giọng nói ở khắp mọi
nơi. Tôi nghe không gian thầm thì, tường nói chuyện, ghế than thở,
sàn nhà đi lại, côn trùng tán gẫu. Bóng đêm bao trùm căn nhà. Các
bóng người di chuyển quanh quẩn trong đêm. Tôi thấy các sinh vật
màu vàng đang khuấy động, các hình thể lơ lửng, mấy bóng màu xanh
biển bay lửng lơ lòng vòng. Nhưng khi tôi nghe người ta nói chuyện,
mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng và ngưng đọng. Tôi chờ. Rồi tôi
lẻn đi về phía phòng khách nghe ngóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.