CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 309

sân sau, miệng hát một bài đồng quê. Trong phòng, ba ngồi nhìn
thẳng phía trước.

“Con có thấy đời gây ra chuyện gì cho mình không?” ông hỏi.
“Có.” Tôi nói.

“Con thấy người ta có thể ác cỡ nào không?”

“Có.”

“Đó là cách họ đẩy con phạm tội sát nhân.” Ông lại bẻ khớp, thở dài.

“Ba đi đâu mà kiếm ra số tiền đó mỗi tháng bây giờ?”

“Con không biết.”

Ông nhìn tôi, ánh nhìn hết sức dữ dội khiến tôi cảm giác mình là kẻ
thù.

“Con thấy chúng ép một người thành kẻ cướp có vũ khí ra sao
không?”

“Có.”

Ông lại thở dài, đốt điếu thuốc, hút trong yên lặng. Sau đó, như thể

vớ được ý tưởng sáng giá, ông bỏ thuốc xuống, mặc quần áo đi làm
vào. Tôi thất vọng khi ông nói: “Lúc về ba sẽ đi gặp Bà chủ Koto.”

“Bả điên rồi.” Tôi kể với ông.

Ông lại nhìn tôi với kiểu kỳ quặc.

“Có khi bả cho mình mượn được ít tiền,” ông nói, lơ đi mảng thông
tin của tôi.

Ông mang giày, giậm chân lên đất, xoa đầu tôi rồi đi làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.