CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 313

về chuyện trẻ con không đủ lòng kính trọng đối với người lớn, rồi đổ
hết trách nhiệm cho cách sống của người da trắng đã đầu độc giá trị
châu Phi.

Sau đó, một gã đề nghị Bà chủ Koto tốt hơn nên có con gái hầu bàn
và giúp việc hơn là con trai. Một bà nói nếu Bà chủ Koto muốn vài nữ
giúp việc và phục vụ khách khứa thì bà ta sắp xếp cho.

“Rồi thằng nhỏ xấu xí này làm tan tành việc kinh doanh của bà thôi,”
tên đánh lên đầu tôi hai lần nói. “Ai mà muốn say bằng rượu của bà
mà dòm cái mặt thấy gớm đó chứ?”

“Ông sẽ chết!” Tôi nói gã.

Tiếng nói im bặt. Gã đó nhổm dậy, mặt gã run lên nỗi sợ mê tín vì lời
nguyền rủa của một đứa trẻ.

“Nói đi, tao không chết!” Gã yêu cầu.

“Không.”

Gã đi đến tôi. Bà chủ Koto đang đếm tiền sau quầy. Bà quá mê mải
nên không nhận thức được chuyện đang xảy ra.

“Rút lời lại đi!”

“Không!”

Gã bước dài về phía tôi. Chỉ có ruồi tạo ra tiếng ồn.

“Quất nó khi nào té đái thì thôi,” ông sếp nói. “Đó là cách dạy dỗ một
đứa trẻ.”

Tôi theo dõi gã kia mà không nhúc nhích. Gã vươn tay đánh tôi
nhưng tôi chạy khéo léo giữa háng gã làm mọi người cười lớn. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.