CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 328

“Con không biết.”

“Vậy sao con ngồi đây?”

“Bả sắp có vài đứa con gái với đàn ông để giúp việc.”

“Vậy à?”

“Dạ.” Bên ngoài, gió thở dài. Ba gãi sột soạt mấy cọng râu cứng. Bà
chủ Koto phía cửa sân sau đi vào. “Ai đó?” Bà hỏi cộc cằn. “Cháu.”
Tôi nói. “Ta biết. Nhưng còn ai nữa đó?” Ba im lặng. “Không lên
tiếng được à?”

“Tôi đây,” ba nói. “Tôi là ai?” Bà chủ Koto đến, lớn giọng hơn. “Ba
của Azaro.” Lại sự im lặng khác.

“À, ba của Azaro,” cuối cùng Bà chủ Koto nói với giọng không nhiệt
tình gì. “Vậy anh khỏe không, hả? Để tôi đi lấy cái đèn. Anh muốn
chút rượu không, tôi lấy cho.”

Bà không đi. Chúng tôi im lặng. Và đột nhiên tôi nhìn thấy được bà.
Tôi thấy bà rõ ràng đóng khung trong ánh sáng vàng mờ nhạt. Ánh
sáng nhẹ nhàng cuộn lên quanh bà như da bà đang cháy. Rồi tôi thấy
bà thành hai người. Ánh sáng vàng còn đó, nhưng hình thù nặng nề
của bà ra khỏi quán rồi. Tôi nghe tiếng bà bên ngoài, nhưng ánh sáng
đang cuộn chầm chậm, đổi màu, đôi lúc dịu, đôi lúc mạnh ở nơi bà đã
đứng.

“Ba có thấy không?”

“Thấy gì?”

“Ánh sáng đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.