CON ĐƯỜNG ĐÓI KHỔ - Trang 355

mà tôi không nghe được. Cô chờ tôi trả lời. Tôi nhìn cô với vẻ khó
hiểu. Sau đó, cô lặp lại điều đã nói:

“Cậu lấy tôi nha!”

Tôi chớp mắt.

“Không.” Tôi trả lời.

Cô mỉm cười. Miệng cô rộng ra như làm bằng chất liệu đàn hồi. Sau
đó cô hất đầu ra sau, và làm tôi giật mình bằng tiếng cười mỉa mai.
Lưỡi cô cũng lốm đốm. Thay vì có răng, cô lại có hạt san hô. Tôi thét
lên. Cô bắt đầu khóc. Tôi tông chạy, đụng vào cái quầy khiến cái
dụng cụ kia phát ra âm thanh khó chịu. Tôi lật đật chạy, thấy cánh
cửa, tông vào luôn, đụng vào hình thù màu đỏ của Bà chủ Koto và
vừa vặn ra ngoài được.

Dưới khoảng trời rộng mở, tôi dừng lại thở. Tim đập dồn dập, chân

run rẩy, tôi vẫn còn thở phì phò thì thoáng thấy Bà chủ Koto đến phía
sau mình. Tôi chạy nữa. Bà đuổi theo tôi với cái áo choàng đỏ. Bà đi
chân không, chạy quá dữ đến nỗi bộ tóc giả rớt luôn. Tôi thấy bộ tóc
thật bên dưới, vá víu nhiều chỗ và xõa ra. Nó làm tôi sợ.

Bà nỗ lực kiên quyết và tóm được tôi ngay lúc tôi ra đến đường. Bà
kéo tôi về quán, cười lớn và mắng tôi trìu mến.

“Mày lại cứ chạy trốn ta.” Bà nói.

Bà bị hai vết cắt mới trên mặt. Đó là các vết rạch cạn, vừa mới làm
sẹo. Chúng đen như thể đã dùng tro để cầm máu. Mặt bà khác đi vì
mấy cái dấu đó.

“Mày làm rớt tóc ta luôn,” bà lẩm bẩm trong lúc khom người lượm nó
lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.